Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy
Chương 3466 : Màn cầu hôn thế kỷ [4]
Ngày đăng: 03:25 30/04/20
Sở Húc Ninh trở về, Sư Niệm đang chuẩn bị cơm tối. Đây đúng là dịp để cô bộc lộ tài năng của mình.
Sở Húc Ninh đi thẳng vào phòng bếp, sau đó ôm lấy cô từ phía sau, tì cằm lên vai của cô.
“Hôm nay anh về thật tốt quá, em còn tưởng rằng hôm nay anh sẽ không về nữa cơ! Anh không biết đâu, hôm nay em với Bánh Bao Đậu đi mua đồ còn bị người hâm mộ bao vây đấy!” Sư Niệm tươi cười nói.
Sở Húc Ninh hôn kên má của cô, nói: “Năm sau em lại làm việc tiếp sao?”
Sư Niệm sửng sốt một chút, cuồi cùng ủ rũ chẳng nói gì.
Chị Tám đã bắt đầu sắp xếp công việc cho cô rồi. Cô cũng đâu thể cứ ở nhà mãi mà không chịu đi làm được.
“Em nhận ít phim thôi, đừng để mình mệt mỏi quá sức.” Mặc dù Sở Húc Ninh không muốn cô phải đi ra ngoài quay phim nhưng cũng không muốn cô ở nhà một mình buồn bực.
“Em biết mà, biết mà.” Được người khác quan tâm là chuyện rất vui, nhất là khi người đó lại còn là người mình thích.
“Sinh nhật anh định thế nào?” Sư Niệm tắt bếp rồi quay lại, ôm lấy cổ anh: “Chúng ta ra ngoài ăn nhé! Hay là để em học làm bánh gato có được không?” Sư Niệm đang nói thì đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn liền vội vàng đẩy anh ra: “Để em đi xem lò nướng gì gì đó, bây giờ mà mua thì sẽ chuyển đến nhanh thôi.”
Sở Húc Ninh: “...”
Thế quái nào mà nói gió thành bão rồi?
Sư Niệm nói mua lò là mua luôn, chẳng những mua lò nướng mà còn mua đủ các dụng cụ và tài liệu làm bánh khác, định tự học thành tài.
Sở Húc Ninh ngồi trên ghế nhìn người nào đó đang mua sắm trên mạng. Sư Niệm vô cùng tự tin vừa mua vừa nói: “Em nói cho anh biết nhé! Em làm đồ ăn rất giỏi luôn đó, anh cứ chờ em làm món ngon cho anh ăn đi!”
Sở Húc Ninh cười khổ, thực ra anh đã có quà sinh nhật tuyệt nhất rồi.
Chỉ là tạm thời không thể nói cho cô biết mà thôi.
Sư Niệm dựa vào anh, thỏa mãn nhìn đơn hàng của mình sau đó ngửa đầu nhìn Sở Húc Ninh: “Này, anh có thể xin nghỉ hôm sinh nhật anh được không? Mình ra ngoài ăn cơm.”
“Chẳng phải em muốn làm bánh gato sao?” Sở Húc Ninh thấy hơi lười, dựa vào sofa xoa mái tóc của cô.
Sư Niệm rõ ràng trợn mắt với anh một cái, sau đó mở miệng nói: “Em làm mà anh thật sự dám ăn sao?”
Sở Húc Ninh nhướng mày, bày tỏ chỉ cần cô dám làm thì đương nhiên anh sẽ dám ăn.
“Cũng sắp tới sinh nhật của Huyên Huyên rồi, ngày kia em ra ngoài với anh một chuyến đi.”
“A?” Sư Niệm vừa nghịch điện thoại di động vừa tò mò hỏi: “Đi làm gì vậy?”
“Huyên Huyên thích đồ do một thợ may già ở thành phố B làm, dáng người của em với em ấy không khác nhau lắm, em đi cùng để lấy số đo một chút.”
“Hừ.” Trong lòng Sư Niệm có chút chua chua nhưng lại không nói ra: “Anh có thể đưa cô ấy đi mà.”
“Huyên Huyên vừa mới có kết quả mang thai rồi.” Sở Húc Ninh nói, anh cảm giác rõ ràng Sư Niệm khẽ run lên một cái.
Chuyện này anh không muốn nói là vì anh biết Sư Niệm sẽ khó chịu, thế nhưng lần này anh chỉ có thể dùng lý do này mà thôi.
“Được rồi.” Sư Niệm nghĩ, Sở Húc Hiên thương yêu cô vợ bảo bối của mình như vậy thì chắc chắc sẽ không để vợ mình đi ra ngoài đâu, cho nên Sở Húc Ninh mới tìm cô đi.
Sở Húc Ninh đưa tay xoa đầu Sư Niệm một cái rồi đứng dậy: “Ăn cơm đi.”
Sư Niệm nhìn anh vào nhà bếp rồi nhịn không được phải thở dài. Âu Dương Tử Huyên kia là ánh trăng sáng trong lòng anh, kể cả tặng một món quà sinh nhật cũng phải mất nhiều tâm sức như vậy, thậm chí còn phải đi đặt may.
Trong lòng có chút ghen tị.
Cảm giác ghen tị này có chút chua xót, có chút đắng chát rồi lại có chút đau đớn.
Sư Niệm ngẩng đầu nhìn Sở Húc Ninh, người kia đang nghiêm túc lấy cơm đã chuẩn bị xong ra.