Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy
Chương 3472 : Màn cầu hôn thế kỷ [10]
Ngày đăng: 03:25 30/04/20
Sở Húc Ninh trước sau vẫn không đứng dậy, còn giữ chặt lấy Sư Niệm.
“Anh quen em... đã mười bảy năm rồi.” Sở Húc Ninh đột nhiên nói.
Sư Niệm dừng lại một lúc.
Bọn họ quen nhau vào lúc mẹ nuôi đi thử lễ phục. Khi đó, cô mới hơn ba tuổi, còn hiện giờ, cô vừa mới qua tuổi hai mươi.
Tròn mười bảy năm.
“Mười bảy năm qua, anh trốn tránh em, làm em tổn thương, tự lừa gạt mình. Khoảnh khắc anh biết em gặp chuyện không may, anh mới thực sự hiểu ra, cho dù anh có dối gạt bản thân mình như thế nào, anh cũng không thể khiến mình thôi sợ hãi.”
Sư Niệm không kìm được mà trở nên căng thẳng, vẫn nhìn người đàn ông đang nghiêm túc quỳ một chân xuống trước mặt mình.
“Anh sẽ không nói nhiều, nhưng anh muốn cho em một câu trả lời, lúc trước em hỏi anh làm sao nghĩ thông suốt được.”
Bàn tay Sư Niệm theo bản năng run lên, sau đó mới nói: “Chuyện ly hôn?” Trước đó cô từng hỏi, nhưng Sở Húc Ninh không hề trả lời cô. Cô còn tưởng, cả đời này cũng không được nghe đáp án.
Sở Húc Ninh hơi cúi đầu, giống như đang che giấu điều gì.
Sở Húc Ninh hơi cúi đầu, giống như đang che giấu điều gì.
Được một lúc, Sở Húc Ninh mới ngẩng đầu nhìn về phía Sư Niệm, “So với việc biết em sẽ xảy ra chuyện ở nơi khác, anh càng mong em ở bên cạnh anh, chí ít anh có thể dùng hết khả năng của mình để bảo vệ em.”
Sư Niệm nghĩ đến dáng vẻ của Sở Húc Ninh sau khi tuyết lở, anh mắng cô nhưng cũng thực sự rất sợ hãi.
Thì ra, anh đã nghĩ thông từ lúc đó.
Thì ra, người vẫn không chịu buông tha... là mình, chứ không phải anh.
Sư Niệm hít sâu một hơi, nhìn anh lấy một chiếc nhẫn từ trong túi ra.
Động tác của anh rất chậm tựa như những thước phim được quay chậm lại. Trái tim của Sư Niệm cứ thế đập nhanh hơn theo động tác của anh.
Cầu hôn!
Đây là màn cầu hôn cô chưa bao giờ dám mong chờ.
Sở Lạc Nhất và Cố Tỉ Thành đứng nhìn cách đó không xa.
“Ngươi từng thật lòng cố gắng không cầu sự đáp lại cũng đã được sự đền đáp xứng đáng, giờ chị Niệm Niệm cũng nhận được rồi.” Sở Lạc Nhất quay lại nhìn Cố Tỉ Thành, “Em đã từng thấy chị ấy khóc, thấy chị ấy say, từng thấy chị ấy lo sợ bất an, nhưng chỉ có thời khắc này, em mới thấy chị ấy hạnh phúc đến vậy.”
Cầu hôn, mặc dù chỉ là một hình thức, nhưng thực sự là một minh chứng cho sự để tâm của một người đàn ông đối với một người phụ nữ.
Cố Tỉ Thành nhẹ nhàng ôm lấy Sở Lạc Nhất, nhìn về phía bên kia, “Hay là bây giờ anh cũng cầu hôn em nhé?”
“Ha ha ha, anh đi nhờ xe nhiều thành nghiện à? Người ta chụp ảnh cưới anh cũng thò mặt vào. Giờ người ta cầu hôn anh còn đòi xuất hiện? Em là thứ để anh lôi đi góp vui hả?” Sở Lạc Nhất nổi giận. Người này đúng là quá vô tâm rồi đấy nhé!
“Em không phải là thứ để góp vui, em là do anh nhặt được mà.” Nhặt ve chai lượm được, câu này không có gì sai.
Sở Lạc Nhất: “Nói bậy, rõ ràng là em nhặt được thanh niên cao tuổi là anh chứ.”
Cố Tỉ Thành rất thích bộ dạng này của cô vợ nhỏ nhà mình. Cô sẽ không giả vờ thẹn thùng nói với bạn cái gì mà, đáng ghét, đâu có phải. Cô chỉ biết nói, rõ ràng em mới là người nhặt được.
Sư Niệm nhìn người đàn ông đang quỳ gối từ từ đeo nhẫn cho mình.
Chiếc nhẫn vẫn được làm theo kiểu dáng đơn giản gọn gàng, là phong cách mà Sư Niệm thích, hơn nữa bên rìa nhẫn còn có chữ viết tắt tên của Sư Niệm, bên còn lại là tên viết tắt của Sở Húc Ninh.
Đó là hứa hẹn mà Sở Húc Ninh dành cho cô.