Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 3479 : Lặng lẽ hy sinh xứng đáng có được sự đền đáp tốt nhất [3]

Ngày đăng: 03:25 30/04/20


Sở Húc Ninh cảm thấy mình có chút khó hiểu, anh nói rất hay mà? Lẽ nào đây không phải là đồng cam cộng khổ à?



Nhưng ánh mắt của một người đàn ông bộc trực sẽ không để ý đến suy nghĩ của con gái.



Cho nên, Sở Húc Ninh hoàn toàn không hiểu được vì sao vào lúc mình đã làm một hành động lãng mạn như vậy mà vợ mình vẫn còn tức giận.



Sở Húc Ninh nhìn chiếc bánh gato trên bàn, hoàn toàn không hiểu, cho nên anh lẳng lặng ăn sạch chiếc bánh xong mới đứng dậy đi vào phòng ngủ.



Lúc này Sư Niệm đang nằm trên giường giận dỗi, tổng cộng cô chuẩn bị cho anh hai món quà, vậy mà đều là thứ anh không thích, lại còn nói toẹt ra. Anh biết cô giận, đến giờ còn không tới an ủi cô, quả thực là không thể quá đáng hơn.



Quá đáng!



Rất quá đáng!



Sư Niệm quyết định, không thèm để ý đến anh nữa.



Sở Húc Ninh tiến vào ngồi xuống giường. Sư Niệm lập tức quay sang một bên. Anh nói: “Sao thế? Khó chịu à?”



Sư Niệm: “...”




Em khó chịu mà bây giờ anh mới vào?



Quá kém, trừ điểm!



Sở Húc Ninh nhìn Sư Niệm quay ngoắt đầu sang một bên, vươn tay chạm lên vai cô, chầm chậm nói: “Anh có sai ở đâu em phải nói, nếu không làm sao anh biết anh sai ở đâu được? Niệm Niệm, anh tự nhận anh không hiểu em như em hiểu anh, cho nên có chuyện gì anh mong em hãy nói với anh chứ đừng bắt anh phải đoán mò.”



Sở Húc Ninh nói có chút ấm ức. Một người đàn ông, nói ra những lời như vậy, thật ra cũng bất đắc dĩ.



Sư Niệm yên lặng quay lại, vẫn giữ nguyên tư thế trên giường, sau đó nói: “Em tặng quà cho anh, anh không thích, như vậy khiến em cảm thấy em thật thấy bại.”



Sở Húc Ninh khựng lại một chút, không ngờ cô lại tức giận vì chuyện này.



Nhưng vấn đề này Sở Húc Ninh cũng thấy rất oan, “Anh chỉ không muốn lừa dối em mà thôi.”



“Nhưng chuyện này có thể gạt được mà.” Sư Niệm nổi giận, bật dậy khỏi giường, “Anh giả bộ thích có thể khiến em vui rồi, vì sao không giả vờ được một chút chứ?”



“Đó là lừa dối, nhưng anh không muốn lừa dối em.” Sở Húc Ninh vẫn đầy lý lẽ.



Sư Niệm: “...”
Sư Niệm: “...”



Có một ông chồng thành thật như vậy, có coi là chuyện tốt không?



Sư Niệm tiếp tục nằm xuống giường, trùm kín chăn lại, “Em muốn yên tĩnh một mình, anh đi ra ngoài đi.”



Sở Húc Ninh hé miệng, cuối cùng vẫn đứng dậy đi ra ngoài.



Sư Niệm tức đến muốn khóc, nhưng nghĩ lại anh vốn là người như vậy, nói gì cũng là tự mình đâm đầu vào, khóc cái gì chứ?



Sở Húc Ninh ngồi trên ghế sofa bên ngoài, vẫn luôn tự hỏi bản thân rốt cuộc đã làm sai chỗ nào, lẽ nào thành thật cũng là sai sao?



Chưa được nửa tiếng sau, Sư Niệm đã ra khỏi phòng ngủ, đi tới ngồi lên người Sở Húc Ninh.



Sở Húc Ninh hơi ngẩn ra, nhìn cô gái bất ngờ ngồi lên đùi mình, bỗng cảm thấy sau lưng ớn lạnh. Sư Niệm rất có kinh nghiệm trong chuyện này. Cô luôn khơi dậy dục vọng của anh, sau đó lại tự đi ngủ mất.



Thế cho nên lần này Sở Húc Ninh vô cùng dè dặt mà nhìn cô, “Sao thế?”



Sư Niệm ôm lấy cổ anh, buồn bực nói: “Sao anh lại thành thật vậy chứ? Em bảo anh ra là anh ra à? Không thể dỗ em một chút được sao?”



“Là em bảo anh ra mà.” Sở Húc Ninh lên tiếng đáp.



Sư Niệm: “...”



Quả nhiên cô vẫn không nên yêu cầu người đàn ông này quá cao. Nếu không người bị thương chỉ có thể là cô thôi.