Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy
Chương 3490 : Nhớ mãi không quên [8]
Ngày đăng: 03:25 30/04/20
Sư Niệm hơi nghiêng người gật đầu với anh ta.
Tương tác nhỏ này giữa hai người lại bị phóng viên ở dưới chộp được.
Quản lý của Lưu Mục ra hiệu cho anh ta trong khoảng thời gian này thì hãy cố gắng tạo nhiều tương tác qua lại với Sư Niệm, nhưng lại bị Lưu Mục coi như không thấy, ngược lại còn tránh xa cô ra một chút.
Quản lý tức giận nhưng lại không thể nổi điên được, đành phải bảo đám phóng viên ở dưới mau đưa ra câu hỏi.
“Lần này cô Triệu và anh Lưu hợp tác với nhau có phải vì trước đó đã có quen biết rồi không, hơn nữa tôi cảm thấy hai người ở bên cạnh nhau rất hợp, là vì đã hiểu đối phương từ trước bộ phim này rồi à?”
Sư Niệm hơi hé môi có điều muốn nói, Lưu Mục đã lên tiếng trước: “Hôm nay là ngày đầu tiên chúng tôi làm quen với nhau, hơn nữa chồng của cô Triệu vẫn còn đang ở phía sau chờ cô ấy, thế nên lát nữa cô Triệu của chúng ta chắc sẽ phải rời đi trước. Mọi người có câu hỏi gì có thể hỏi tôi và các staff của đoàn. Còn về nhưng câu hỏi liên quan đến nữ chính, quý vị có thể giữ lại làm bí mật, đến lúc đó tôi nghĩ nhất định sẽ là một niềm vui bất ngờ dành cho mọi người.”
Sư Niệm cau mày, nhìn người đàn ông đứng cạnh mình.
Lưu Mục hơi nhún vai, không có ý tranh công.
“Thật ra tôi cảm thấy dồn tâm sức vào việc đóng phim sẽ có ý nghĩa hơn nhiều so với việc đổ công đổ sức ra tạo tin đồn.” Giọng Lưu Mục không lớn, nhưng đủ để những người xung quanh nghe thấy.
Lúc này cuối cùng Sư Niệm cười với anh ta, hơn nữa còn là một nụ cười chân thành.
“Cảm ơn nhé, tôi nghĩ lần hợp tác này của chúng ta sẽ rất vui vẻ đấy, tôi đi trước đây.”
Sư Niệm nói xong khẽ gật đầu xuống phía dưới, sau đó xách váy đi ra đằng sau.
Sau khi vào trong khán đài, cô liền ôm lấy Sở Húc Ninh làm nũng một hồi rồi mới chịu đi thay quần áo ra, theo Sở Húc Ninh đi xuống.
“Cái người tên Lưu Mục kia cũng được phết nhỉ, em thấy anh ta khá ga-lăng đấy.” Sư Niệm cười tít mắt nói.
Sở Húc Ninh ấn thang máy, nhìn cô gái đang ôm lấy cánh tay mình, “Thật ra anh cảm thấy chồng em có khả năng không thích em khen người đàn ông khác đâu.”
“Anh ghen rồi.” Tâm trạng của Sư Niệm tốt hơn hẳn, ôm anh đi vào thang máy, “Anh nên nghĩ thế này này, một người đàn ông lịch thiệp như vậy hẳn là sẽ không làm gì với em đâu, đúng không nào.”
Sở Húc Ninh không có ý kiến gì về suy nghĩ này, có vẻ thấy nó cũng có lý.
Xe đỗ trong gara, tuy vẫn có vài phóng viên vẫn đang chầu chực ở đây nhưng không đến nỗi sẽ xông tới, cùng lắm cũng chỉ chụp trộm mà thôi.
Sở Húc Ninh mở cửa xe cho cô, nhưng lúc Sư Niệm vừa bước lên xe thì lại nghe thấy tiếng hét của một người phụ nữ ở cách đó không xa truyền tới.
“Là Triệu Tư Niệm, Triệu Tư Niệm, là Ảnh hậu đó, cậu vờ vịt phóng khoáng làm cái quái gì hả? Cậu có biết dựa hơi cô ta cậu có thể có được những lợi lộc gì không? Công ty nâng đỡ cậu không phải để cậu làm bộ thanh cao. Lưu Mục, rốt cuộc cậu có muốn làm nữa không đây. Cậu có biết công ty có thể đóng băng cậu bất cứ lúc nào không.”
Sư Niệm nghe thấy âm thanh bên đó thì hơi cau mày lại, sau khi Sở Húc Ninh lên xe, cô lại mở cửa bước xuống.
Sở Húc Ninh ngạc nhiên, nhìn theo hướng Sư Niệm đi.
Lúc Sư Niệm đi tới, người quản lý kia vẫn còn đang giậm chân đành đạch mắng mỏ Lưu Mục. Còn Lưu Mục lại chỉ một mực cúi đầu nghịch điện thoại, chắc đang chờ xe đến.
“Sao nào, Triệu Tư Niệm tôi vẫn còn có công năng này nữa cơ à? Các người hợp tác với tôi là để lây chút danh tiếng từ tôi chứ không phải vì muốn đóng phim?” Sư Niệm tháo kính râm ra, bật cười chế giễu, khiến người quản lý bên kia bất giác run lên, “Thích được lên top tìm kiếm như thế thì để tôi bỏ tiền ra mua lượt tìm kiếm cho các người nhé, việc gì phải ở đây bắt gái nhà lành làm điếm thế này.”