Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy
Chương 3542 : Những người không kết hôn [5]
Ngày đăng: 03:26 30/04/20
Sáng sớm ngày hôm sau, Sở Vị không ra ngoài nhà từ sớm mà làm bữa sáng rồi lôi người kia ra khỏi đống chăn.
“Dậy ăn sáng.”
Triệu Hân Hân thò mỗi đầu ra khỏi chăn, sau đó đưa tay cầm lấy điện thoại nhìn đồng hồ, ai oán rên một tiếng, tức giận nói với anh, “Cho tôi ngủ thêm một tiếng nữa đi, tôi buồn ngủ lắm.”
“Mau chóng dậy đi, tôi có chuyện cần nói với cậu.” Sở Vị nói xong đã quay lưng ra ngoài mất.
Triệu Hân Hân kêu ầm lên, không vui vẻ gì, lồm cồm bò dậy, lề mà lề mề đánh răng rửa mặt rồi bước ra, ngồi xuống một bên bàn ăn, đầu vẫn còn gật gật gù gù như gà mổ thóc.
Sở Vi gõ nhẹ lên bàn, ra hiệu cho cô tỉnh táo lại một chút.
Triệu Hân Hân ngẩng đầu lên nhìn anh với vẻ sống dở chết dở, mí mắt cụp xuống. Dù sao lúc này cô cũng chưa trang điểm, vốn cũng đâu có hình tượng gì.
Sở Vi nhìn cô với vẻ chán ngán, nhưng không nói gì.
“Đợt này công ty của cậu có hạng mục hợp tác với Sở Thị, cậu phụ trách đi.”
“Dựa vào cái gì?” Triệu Hân Hân bỗng chốc tỉnh táo hơn. Cô ngẩng đầu nhìn Sở Vi, “Tôi là giám đốc, tại sao phải đích thân phụ trách chứ?”
“Tôi đây còn chưa ấm ức thì thôi, cậu ấm ức cái gì, tiện thể chuẩn bị một chút đi, chúng ta phải đến thành phố G một chuyến.” Sở Vi lại gõ vào bát cơm của cô, “Ăn nhanh lên, lát tôi đưa cậu đến công ty
Triệu Hân Hân bất bình cầm đôi đũa lên, không chọc vào cậu ta được, không chọc vào được, có nghe lời là được chứ gì?
Sở Vị đưa Triệu Hân Hân tới công ty, dặn dò có một số tài liệu cần chuẩn bị rồi lái xe rời đi.
Triệu Hân Hân xì một tiếng, “Tôi cũng có xe đấy nhá? Mấy người làm như vậy khiến xe của tôi khổ sở lắm đấy?” Triệu Hân Hân nói xong, quay người dợm bước vào công ty, nhưng sau khi nhìn thấy bóng người ở một chỗ ngoặt của công ty, cơ thể cô run lên bần bật.
Ngay lập tức, Triệu Hân Hân đuổi theo tới đó như một người điên, nhưng tiếc rằng ở chỗ ngoặt kia đã không còn bóng dáng ai nữa.
Triệu Hân Hân đứng nguyên tại chỗ, dưới chân lại hơi chuyển động, trong đầu bất giác nhớ về cảnh tượng đã xảy ra ba năm về trước.
[Trong tầng hầm tăm tối, xung quanh cô toàn là những cô gái chừng mười bảy, mười tám tuổi đang run như cầy sấy.
Triệu Hân Hân ngồi trong góc, trong lòng cô còn có một cô bé tóc vàng mười hai tuổi.
Bên ngoài liên tục có người qua qua lại lại để tuần tra, những đứa trẻ này đang đợi gia đình mang tiền đến chuộc về. Còn những gia đình nào không có tiền, con cái sẽ bị bán tới những phiên giao dịch ngâm. Cũng có nghĩa là, cuộc đời những đứa trẻ này sẽ bị hủy hoại hoàn toàn.
“Chị ơi, em sợ lắm.” Cô bé kia dùng tiếng Anh nói nhỏ với cô.
Cơ thể mập mạp của Triệu Hân Hân bao quanh cô bé. Cô cũng sợ chứ, dù sao cô chỉ là một cô gái mười chín tuổi đầu, chưa từng bị bắt cóc, lại còn bị kiểu tổ chức có âm mưu rõ ràng như thế này bắt cóc.
“Đừng sợ, sẽ có người đến cứu chúng ta thôi.” Triệu Hân Hân nói khẽ.
“Nhưng mẹ em không có tiền đến cứu em đâu, nhà em không có tiền.” Cô bé kia càng nói càng run rẩy hơn.
Cơ thể Triệu Hân Hân đột nhiên run lên, không khỏi lùi về sau một bước.
Người ban nãy, chính là kẻ năm đó đã bắt cóc cô.
Mà trong số những đứa trẻ năm đó bị bắt cóc, cô là người duy nhất nhìn thấy dáng vẻ của hắn.
“Cô Triệu...”
Triệu Hân Hân đột nhiên hét lên, quay đầu lại đã thấy Tần Mặc đứng sau lưng mình.
Cô khẽ vỗ lên ngực mình.
“Cố Triệu sao thế?” Tần Mặc tò mò hỏi.
Triệu Hân Hân lắc đầu, “Không sao, không sao.” Triệu Hân Hân cố gắng bình tĩnh lại, sau đó khẽ mỉm cười với Tần Mặc, trái tim chưa bao giờ yên ổn của cô lại được thể thấp thỏm rồi.