Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy
Chương 3550 : Những người không kết hôn [13]
Ngày đăng: 03:26 30/04/20
Trời vừa hừng sáng, mặt trời đã trở nên chói chang.
| Triệu Hân Hân đã dậy từ sớm, theo Sở Vi lên xe vào núi.
Nhưng trước khi đi, Sở Vi mua không ít quà tặng gì đó trong chợ.
Triệu Hân Hân nghĩ, thực ra cậu ấy vẫn rất để tâm mà.
Có lẽ ba mẹ Sở Vi sẽ không thể nào tưởng tượng ra nổi thân thế của anh lúc này.
Sổ Vi chất hết đồ đạc lên xe, Triệu Hân Hân chống cằm nhìn anh, “Cậu đang căng thẳng à.”
Sở Vi khựng lại, nhanh chóng khởi động xe, “Có chút chút, sắp được gặp một người khác trông giống hệt tôi rồi.”
Sở Vi nói, nhưng ánh mắt có vẻ thâm trầm khác hẳn. Anh khẽ nhìn lướt qua người Triệu Hân Hân xong lại nhanh chóng rời mắt.
“Chắc chắn không đẹp bằng cậu.” Triệu Hân Hân ai oán kêu lên. Dù sao thì Sở Vị của hiện tại thực sự còn đẹp hơn ca sĩ diễn viên ấy chứ, chủ yếu vẫn là ở khí chất.
“Chắc chắn không đẹp bằng cậu.” Triệu Hân Hân ai oán kêu lên. Dù sao thì Sở Vị của hiện tại thực sự còn đẹp hơn ca sĩ diễn viên ấy chứ, chủ yếu vẫn là ở khí chất.
Sở Vị “hờ” một tiếng, không nói gì, chỉ khởi động xe, lái về phía mà Sở Ninh Dực đã nói với anh.
Không đẹp trai bằng anh, dường như anh không để tâm tới chuyện này, hoặc đã biết trước kết quả rồi, cho nên không để tâm.
Trước giờ anh không phải một người giàu tình cảm...
Cái thôn kia thực chất không phải ở trên núi, vẫn cách ngọn núi một đoạn khá xa. Họ phải ra khỏi thành phố, đi qua huyện, xuống đến trấn, sau đó tìm tới thôn trang gần như không thấy được trên bản đồ.
Hoàn cảnh trong thôn cũng không tệ, ít nhất con đường chính vẫn là đường nhựa, hơn nữa cũng rất rộng rãi, các hộ gia đình cũng không phải là nhà tranh vách đất lụp xụp như Triệu Hân Hân đã tưởng tượng, không tệ, có nhà còn xây hai tầng.
“Hoàn cảnh không tồi nhỉ.” Triệu Hân Hân nói. Cô tưởng rằng người bán phắt Sở Vi đi phải ở một nơi nghèo đến thế nào đó cơ?
Sở Vi không nói gì, nhưng vừa vào đến thôn, anh đã xuống xe đi hỏi đường.
Sở Vi mặc đồ Tây, mặt mũi trắng trẻo, khác biệt với những người dân ngăm đen ở đây, cho nên nhất thời không có ai nhận ra anh.
Sở Vi mặc đồ Tây, mặt mũi trắng trẻo, khác biệt với những người dân ngăm đen ở đây, cho nên nhất thời không có ai nhận ra anh.
“Lâm Đại Đồng à, cậu đi theo hết con đường này, rẽ phải, nhà thứ ba.”
Sở Vi nói lời cảm ơn rồi lên xe lần nữa, sau đó lái xe theo hướng mà người đó đã chỉ.
“Nhà cậu họ Lâm à, Lâm Vi, tên này không hay bằng Sở Vi.” Triệu Hân Hân nói, nhìn hoàn cảnh xung quanh. Không thể không nói, hoàn cảnh của nôn thông bây giờ cũng rất tốt, không hề kém thành phố chút nào.
Nhà của Lâm Đại Đồng cũng là kiểu nhà vườn, cửa gỗ sơn xanh, bên ngoài còn có hai chú sư tử uy nghi, trên của treo đèn lồng to, nhìn thế nào cũng không thấy nghèo đến nỗi phải bán con đi.
Triệu Hân Hân theo Sở Vi xuống xe, cô không có hảo cảm gì với gia đình này. Dù sao năm đó họ cũng bán Sở Vi đi mà.
Sở Vi xuống xe, anh cứ hít thở sâu mãi. Triệu Hân Hân đi tới bên cạnh anh, khẽ nghiêng đầu, “Không phải cậu bảo không căng thẳng sao?”
Sở Vị liếc mắt nhìn cô, cho cô một ánh mắt biết điều chút đi rồi bước tới gõ cửa.
Sau khi gõ cửa, có người nhanh chóng ra mở, là một cô gái tầm hơn hai mươi. Cô gái kia nhìn thấy họ, khựng lại, “Hai người tìm ai vậy?” Chỉ có điều khi nhìn thấy Sở Vi, cô gái kia có vẻ tò mò, người này trông quen quen.
“Không phải cậu chỉ có hai anh trai thôi sao? Sinh thêm cho cậu một cô em gái nữa à?” Triệu Hân Hân tò mò hỏi. Cô gái kia buộc tóc đuôi ngựa cao, mặc váy liền hoa nhỏ, da hơi ngăm đen, nhưng trông cũng không quá tệ, tuổi tác cũng không lớn, chắc tầm Sở Vi.
Sở Vi: “...”