Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy
Chương 3554 : Những người không kết hôn [17]
Ngày đăng: 03:26 30/04/20
“Bọn họ không biết mình mất đi bảo bối gì đâu. Bọn họ không quý trọng cậu thì ắt sẽ có người khác biết đến cái tốt của cậu, biết quý trọng cậu.” Triệu Hân Hân không biết an ủi người khác, cho nên giọng điệu của cô còn mang theo chút cảm giác lúng túng.
Sở Vi khẽ cựa quậy rồi chậm rãi ngẩng đầu dậy khỏi vai cô.
Triệu Hân Hân thấy đôi mắt ướt sũng của anh, vì cái quái gì mà người này lại... hấp dẫn thế chứ!
Triệu Hân Hân siết chặt nắm tay của mình, không để phân con trong mình trỗi dậy mà làm ra hành động gì đó với anh.
Thế nhưng rõ ràng cô đã lui về sau mà người phía trước mặt cô lại càng ngày càng gần là sao?
Cảm giác lành lạnh áp lên môi, Triệu Hân Hân đột nhiên trợn to hai mắt của mình. Ngay lúc cô đang khiếp sợ thì hơi thở của cô đã bị ai kia hoàn toàn cướp mất.
Má nó, chơi trò gì vậy, mày nhất định phải nhịn cái cảm giác đê mê này xuống!
Triệu Hân Hân muốn khóc, anh đẹp trai à, anh làm cái gì thế, đừng có dụ dỗ tôi mà!
“Người trân trọng tôi có bao gồm cả cậu không?” Mỗi một câu chữ của Sở Vi đều làm nụ hôn này trở nên sâu hơn, thế cho nên ngoại trừ mơ màng ra, Triệu Hân Hân đã không còn nghĩ được gì khác nữa.
Cô có cảm giác mình bị bẫy rồi, bị bẫy thật rồi!
“Ối...” Triệu Hân Hân rụt cổ lại muốn tránh: “Anh cố ý!!!” Lúc này Triệu Hân Hân mới phản ứng lại được. Sở Vị là người thế nào chứ, một người giết người không chớp mắt trên chốn thương trường, một gương mặt nham hiểm có thể tức chết người ta mà không phạm pháp mà có thể bị một gia đình chưa gặp mặt bao giờ làm cho suy sụp sao?
Sở Vi khẽ bật cười, cười đến độ lồng ngực đang áp sát lưng của cô khẽ rung lên.
Triệu Hân Hân buồn bực liền lấy cùi chỏ hung hăng thụ một cái về phía ngực của anh.
Sở Vi chẳng buồn nhúc nhích, vẫn nhẹ nhàng hôn lên gò má cô: “Dạo này em gần gũi với Tần Mặc quá đấy”
Lời này chẳng hề che giấu tính chiếm hữu và sự ghen tuông trong đó.
Triệu Hân Hân: “...”
“Hóa ra hằng ngày anh đều đứng trước cửa sổ để nhìn cái này sao?” Triệu Hân Hân ôm lấy cánh tay của Sở Vi rồi cắn mạnh một cái.
Sở Vi tiếp tục cười.
“Anh thật sự không để ý chuyện người nhà của anh sao?” Triệu Hân Hân quay người lại, vẫn có chút không yên lòng nói.
“Có gì mà phải ngại, cũng giống như anh hai anh đã nói đó thôi, năm đó vào cái lúc bọn họ bán anh đi thì chút tiền kia đã coi như trả ơn họ sinh ra anh rồi! Như bây giờ cũng tốt, bọn họ đã cho rằng anh không có tiền thì sẽ không tiếp tục bám lấy anh nữa, thế nhưng sau này anh vẫn muốn giúp đỡ anh Hai một chút.”
Sở Vị nhàn nhạt nói, hoàn toàn chẳng có chút đáng thương nào như lúc trước.
Triệu Hân Hân: “...”
Cái tên gian thương này thật sự đã gian đến mức trèo lên đầu cô luôn rồi.