Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy
Chương 3572 : Tìm bá bá [6]
Ngày đăng: 03:26 30/04/20
Tiểu Quỷ Quỷ được đến quân khu, tâm tình rất là vui, cứ đòi ba phải dẫn thằng bé đi hết chỗ này đến chỗ kia để xem xét.
Sở Lạc Nhất không còn hiếu kỳ gì với nơi này nữa. Dù sao lúc nhỏ cô cũng đến quân khu cùng ông ngoại không ít lần.
Cho nên dọc đường Tiểu Quỷ Quỷ cứ tò mò mãi, còn Sở Lạc Nhất chỉ chăm chú đi sau họ.
Giữa chừng Tiểu Quỷ Quỷ đòi đi vệ sinh, Sở Lạc Nhất đành phải đợi bên ngoài.
Mặt trời ngày càng chói chang, Sở Lạc Nhất tránh nắng dưới một tán cây, chờ hai ba con kia ra ngoài.
“Sở Lạc Nhất?”
Một tiếng hô kinh ngạc đột ngột vang lên. Sở Lạc Nhất quay đầu lại, thấy người phụ nữ đang nói chuyện với vài quân y ở cách đó không xa.
Đúng thật là... oan gia ngõ hẹp! Vừa mới gặp phải một cô ngôi sao to nhỏ gì đấy, bây giờ lại thêm một kẻ thù củ, quả nhiên cô và cái quân khu này bát tự không hợp:
“Sở Lạc Nhất, tại sao cô lại ở đây?” Chầu Thiển Thiển bước tới, mở miệng hỏi cổ với vẻ khinh thường.
Sở Lạc Nhất khẽ nghiêng đầu, “Hóa ra là thượng... yo, cố thăng chức rồi hả, được đó nha.” Sở Lạc Nhất nhìn lên quân hàm của cô ta, thản nhiên nói.
Châu Thiên Thiên nghe câu nói có vẻ châm chọc của cô mà sắc mặt khó coi hơn vài phần, “Sao cô vẫn còn bám riết lấy Cố Tử Thành thế?”
Sở Lạc Nhất “hờ” một tiếng, nhìn về phía nhà vệ sinh cách đó không xa. Cô đang nghĩ xem tại sao hai ba con nhà kia mãi chưa chịu ra. Cô thực sự không muốn nói chuyện cùng thứ bại não này.
“Sở Lạc Nhất, tôi đang nói chuyện với cô đấy.” Chầu Thiên Thiên bị ngó lơ nên vô cùng khó chịu.
Sở Lạc Nhất lại phải liếc mắt nhìn cô ta rồi đáp lời, “Rồi sao? Cô nói chuyện với tôi nên tôi phải đáp lại cô à?”
“Đội trưởng Châu, người này là ai vậy, nói chuyện khó nghe thế?” Trung úy bên cạnh khinh khỉnh lên tiếng.
Sở Lạc Nhất: “...”
Đứa trẻ này đã mù lại còn điếc nhỉ, rốt cuộc ai nói năng khó nghe hơn, nhưng mà cũng phải, có thể làm bạn với Châu Thiên Thiên thì tốt đến đâu được?
Khi Cô Ti Thành bế con trai ra ngoài, anh nhìn ngay thấy Sở Lạc Nhất đang đứng cách đó không xa với vẻ mất kiên nhẫn. Thêm vào đó, anh còn thấy cả Châu Thiên Thiên.
Ông trời muốn đào hố chôn anh đấy à?
Cố Tử Thành vội vàng chạy tới, “Vợ à...”
Trung úy kia khựng lại, trông thấy Diêm vương mặt lạnh đã sợ rồi, lại càng sợ tiếng gọi “vợ” kia hơn.
Châu Thiên Thiên nghe thấy cách xưng hô của anh, sắc mặt cô ta lại càng trở nên khó coi tợn.
“Hai người kết hôn rồi? Sao có thể thế được?”
“Chẳng lẽ tôi kết hôn còn phải viết báo cáo cho cô nữa à?” Cố Tử Thành thản nhiên nói, “Rảnh rỗi thế, cô xong việc rồi hay sao đây?”
Sở Lạc Nhất cười nheo mắt nhìn anh, tâm trạng vui vẻ hơn bao giờ hết.
Cô thích thấy Cố Tỉ Thành gắt với hạng người như này đấy. Với Lương Tâm Khiết ban nãy, Cố Tử Thành còn có lý do để không gắt gỏng. Dù sao cũng do anh đã lợi dụng người ta. Nhưng Châu Thiên Thiên này thì khác, Cố Tỉ Thành không nói năng dễ nghe như thế nữa đâu.
Sắc mặt Chầu Thiên Thiên được một phen thay đổi như tắc kè, “Vẫn chưa.”
“Thế không đi làm việc đi còn đợi tôi làm hộ nữa chắc?” Giọng Cố Tử Thành không quá to nhưng đủ để khiến kẻ khác phải run sợ, vội vàng rời khỏi trận tuyến.
Sau khi Châu Thiên Thiên rời đi, Cố Tử Thành mới nói, “Anh xin thể, chuyện cô ta đến đây anh không hề biết gì cả, hơn nữa cô ta cũng không thuộc quyền quản lý của anh.”
Cố Tử Thành rất khẩn thiết, trong sự khẩn thiết ấy còn mang theo vẻ cẩn trọng.
Dù sao thì bây giờ cũng là thời điểm quan trọng, anh không dám chọc giận vợ mình, cứ cẩn thận mới là lựa chọn khôn ngoan nhất, nếu không anh cũng không biết vợ mình có bế con trai đi luôn hay không nữa.
“Tình hình thị trường của Lữ đoàn trưởng tốt quá nhỉ, bên ngoài có vài cô ngôi sao nhỏ xinh, bên trong có vài chiến hữu tốt.” Sở Lạc Nhất chậc chậc vài tiếng, đưa tay đón lấy con trai, “Đi thôi, không được quấy rầy ba con làm việc nữa.”
Cố Tỉ Thành: “...”
Năm tháng xui xẻo, câu này nói về anh đấy nhỉ.