Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 3584 : Trả thù [6]

Ngày đăng: 03:26 30/04/20


Kiều Vi Nhã đột ngột khựng lại, vội vàng lắc đầu, đáp lời, “Không có gì, không có gì, tôi đi xem xem tối nay ăn gì.”



Sở Lạc Duy kéo cổ ra ngoài, sau đó đặt một nụ hôn lên môi cô, “Được rồi, cậu muốn ăn gì? Để tối làm.”



Anh từng nói rồi, chỉ cần cố là bạn gái anh, anh có thể nấu cơm cho cổ cả đời.



Sở Lạc Duy tuyệt đối không nuốt lời đâu.



Kiều Vi Nhã nhìn người đàn ông đã buông mình ra để đi vào bếp rồi lại cúi đầu nhìn mình, ngoài một khuôn mặt trồng cũng được ra, cô rốt cuộc có thứ gì đáng để Sở Lạc Duy có lòng với cô như vậy?



Hai người ở bên nhau, cô không cần làm tất cả việc nhà, thế nào cũng cảm thấy hạnh phúc này thật khó tin.



Mà Sở Lạc Nhất bị anh trai đầu độc vẫn đang nghĩ tới độ đáng tin của chuyện này. Nếu như Cố Tử Thành dám làm như thế thật, vậy thì anh chết chắc rồi!



Mà trước khi đi chứng thực, Sở Lạc Nhất xem lại tin tức một lần nữa, không có tiến triển gì, cố liên lạc với Kiều Nhã Nguyễn.



Điện thoại vừa thông đã nghe thấy giọng Kiều Nhã Nguyễn mang theo ý cười từ đầu dây bên kia vọng tới, “Chú Tư nhà con vừa mới nói rằng con cũng sắp gọi điện tới rồi, sao con thiêng thế?”
Điện thoại vừa thông đã nghe thấy giọng Kiều Nhã Nguyễn mang theo ý cười từ đầu dây bên kia vọng tới, “Chú Tư nhà con vừa mới nói rằng con cũng sắp gọi điện tới rồi, sao con thiêng thế?”



Sở Lạc Nhất: “...”



“Mẹ nuôi, vậy mẹ cũng biết con định hỏi gì phải không ạ?” Sở Lạc Nhất lí nhí hỏi.



“Chuyện này phần nhiều là do người phụ nữ kia trả thù thôi, không có chuyện gì lớn đâu, bên phía Cố Tử Thành cũng không làm gì cả, cùng lắm là nói với cậu với nó, cho mấy người khác xem thôi.”



Sở Lạc Nhất biết cách xử lý chỉ đến vậy thôi, nhưng hình như cứ phải nghe mẹ nuôi nói thế cô mới yên tâm được.



“Cảm ơn mẹ nuôi, con biết rồi.”Sở Lạc Nhất lí nhí đáp.



“Ừm, đừng lo lắng, không có chuyện gì lớn đầu.” Kiều Nhã Nguyễn lên tiếng an ủi, “Cũng đừng để Cố Tĩ Thành có áp lực tâm lý quá.”



Sở Lạc Nhất ngắt cuộc gọi với Kiều Nhã Nguyễn, sau đó nhìn người cả ngày nay không thèm gửi tin nhắn cho mình trong điện thoại.




Sở Lạc Nhất đang nghĩ có nền gửi tin nhắn cho anh hay không thì tiếng gõ cửa đột ngột vang lên. Sở Lạc Nhất tưởng rằng Cố Tử Thành đến, vội vàng chạy ra mở cửa.



“Anh không sao...” Sở Lạc Nhất vừa mở cửa vừa hỏi, nhưng chưa dứt lời đã nhìn thấy người đứng ngoài cửa.



Lương Tâm Khiết đứng ngoài cửa còn kiễng mũi chân nhìn vào bên trong, dường như đang tìm gì đó.



Sở Lạc Nhất dựa người vào cửa nhìn người phụ nữ tự tìm đến tận nơi này. Cô còn chưa đi tìm cô ta, cô ta đã tự vác mặt tới.



“Cố Tử Thành đâu? Tôi có chuyện cần nói với anh ấy.” Lương Tâm Khiết không hề khách sáo.



Sở Lạc Nhất “hờ” một tiếng, vẫn dựa người vào cửa, “Cô còn gì để nói đây? Anh ấy bị cô hại đến mức này rồi, cô còn muốn nói gì đây?”



“Người hại anh ấy là cổ. Có phải biết rằng, tác phong của quân nhân quan trọng đến mức nào, nhưng hai người chưa kết hôn đã có con, là cô hại anh ấy!” Lương Tâm Khiết phẫn nộ gào lên, trong giọng nói có vẻ sắc bén.



Sở Lạc Nhất hơi đứng thẳng lên, quay đầu nhìn con trai vừa chạy ra ngoài đã cun cút chạy ngược về, phì cười rồi mới nói, “Ai bảo với cô là chúng tôi chưa kết hôn?”



Lương Tâm Khiết khẽ nhíu mày, “Ba năm đó anh ấy căn bản không ở đây, cô lừa ai chứ?”



Sở Lạc Nhất củi đầu xem giờ, sau đó đứng hẳn hoi lại, tỏ ý tiễn khách, “Cố đáng để tối lừa thế cơ à? Lãng phí tâm tư thối, Cố Tử Thành không ở đây, nếu như có muốn ở đây đợi thì tôi không có ý kiến gì đâu.” Sở Lạc Nhất nói xong, quay người đi vào nhà, thuận tiện đóng luôn cửa lại.”