Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy
Chương 3598 : Còn kẻ khác nữa [10]
Ngày đăng: 03:27 30/04/20
Tiểu Quỷ Quỷ được bế ra ngoài còn vùng vẫy muốn quay lại nấu cơm với bá bá.
Nhưng Cố Tử Thành sợ lại giẫm phải nhóc nên cương quyết nhất nhóc bên ngoài.
Sở Lạc Nhất vẫn không hiểu, nhưng Cố Tử Thành cũng không có ý định nói tiếp nữa.
Tiểu Quỷ Quỷ bị ba bế ra, lại lén lút chạy vào, cuối cùng lại bị ba phát hiện rồi nhấc ra. Thế là nhóc tưởng ta đang chơi với nhóc, nhóc lại càng chơi vui hơn.
Sau bữa tối, Cố Tử Thành phải quay lại quấn doanh xem tình hình hôm nay thế nào. Nhưng anh vừa đi đến cửa, Tiểu Quỷ Quỷ đã lon ton chạy ra, vươn tay đòi anh bế, “Cho Quỷ Quỷ đi, cho Quỷ Quỷ đi với.”
“Chỗ nào cũng thấy có con hết.” Cố Tử Thành cười mắng một cầu, nhưng vẫn bế con trai lên. “Em ngủ trước đi nhé.”
Sở Lạc Nhất tiễn hai ba con đi, đóng cửa lại định đi tắm rồi đi ngủ.
Cố Tử Thành bế con trai về quân doanh. Lúc này gió trong quần doanh cũng không lớn như trước nữa, nhưng các Đoàn trưởng đều mang sổ, lần này hầu như có thể đào thải tới một phần ba, là một số lượng rất lớn.
Lúc Cố Tử Thành xem văn kiện, Tiểu Quỷ Quỷ đang đi tới đi lui trong phòng làm việc của anh.
“Thằng nhóc này nhà cậu trồng lanh lợi nhỉ.” Đoàn trưởng cúi xuống trêu Tiểu Quỷ Quỷ. Nhưng hiếm lắm mới thấy Tiểu Quỷ Quỷ có được một lần xấu hổ mà núp bên canh ba. Nhóc bò lên đùi ba, nhìn vì Đoàn trưởng kia bằng cặp mắt tròn long lanh.
Cố Tử Thành lập văn kiện lại, bế con trai đang nhoài trên đùi mình lên, “Tôi biết rồi, anh đi nghỉ đi, tôi đi trước đây. Con chào bác đi.”
“Bái bai” Tiểu Quỷ Quỷ nhoài lên vai ba vẫy tay chào.
“Ha ha, bye bye con-” Đoàn trưởng nhìn thằng nhóc trắng trẻo này, tâm trạng cũng tốt lên nhiều.
Cố Tử Thành bế con trai đi, lúc đi ngang sân tập liền thấy một người đang tập bắn súng bên đó, là Tiền Đình.
Cố Tử Thành đứng đó nhìn một lúc rồi đưa con trai về.
Nhưng lúc đưa con trai về, vừa vào tới của anh đã thấy có gì đó khác thường, vội vàng chạy nhanh vào.
“Bảo bối...” Cố Tử Thành vừa mở cửa vừa lớn tiếng gọi.
Anh vừa dứt lời liền thấy Sở Lạc Nhất đang ngồi trong phòng khách nhìn chằm chằm vào một cái hộp trên bàn.
“Chuyện gì thế, sao em không bật đèn lên.” Giờ trong nhà chỉ bật một ngọn đèn nhỏ, hại anh tưởng xảy ra chuyện
Sở Lạc Nhất ngẩng lên nhìn hai ba con vừa về rồi lại nhìn cá kia, một lúc lâu sau mới lên tiếng, “Anh zai à, hình như em lại chơi anh một vố lớn rồi.”
Cố Tử Thành nhíu mày, đặt con trai xuống đi tới mở cái hộp kia ra.