Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy
Chương 3602 : Còn nhớ tôi không? [4]
Ngày đăng: 03:27 30/04/20
Sở Lạc Nhất nheo mắt nhìn Cố Tỉ Thành, sao cô cứ có cảm giác chuyện này có gì đó là lạ, ví dụ như là...
“Mục đích của anh là ở đây đúng không? Không phải vì em đúng không?” Sở Lạc Nhất hầm hừ nói.
Cố Tỉ Thành vốn đang giữ lấy con trai, không cho nhóc đi đến chỗ nguy hiểm thì đột nhiên nghe được một câu như vậy khiến anh suýt nữa thì đây luôn cậu con trai ra giữa đường.
Tiểu Quỷ Quỷ khẽ run lên một cái, kêu một tiếng rồi mới đứng vững lại được, sau đó nhóc quay đầu nhìn bá bá của mình một cách ai oán: Ba đang muốn mưu sát con trai ruột của mình đấy hả?
Cố Tỉ Thành cũng nhìn con trai rồi vội vàng bế nhóc về, nhẹ nhàng vỗ về lên tấm lưng nhỏ bé của nhóc.
“Nói linh tinh cái gì đấy, em không phải ở vị trí thứ nhất sao? Đây là hiệu ứng dây chuyền! Không phải điểm mấu chốt! Em đã từng nghe chuyện dư chấn sau cơn động đất bao giờ chưa?” Cố Tỉ Thành nghiêm trang nói.
Sở Lạc Nhất chớp chớp mắt, thôi được rồi, cô sẽ nhận lấy câu trả lời này, thế nhưng cô vẫn muốn qua đó xem thử xem hai người kia đang tranh cãi cái gì.
Vậy nên Sở Lạc Nhất rón ra rón rét đi tới gần. Cố Tỉ Thành hít sâu một hơi rồi cũng đi theo.
Bà xã bất thình lình đặt câu hỏi như vậy đúng là đáng sợ quá.
Nhưng mà cho dù không có phản ứng dây chuyền này thì anh vẫn sẽ làm như vậy thôi!
Trương Thiên Thiên vẫn là một sinh viên đại học, đã bao giờ phải chịu những chuyện như thế này đâu, cho nên dù nói mạnh miệng thế nào thì lúc này cô ta cũng đã tức đến phát khóc rồi, luôn miệng nói Lương Tâm Khiết hại mình.
“Đều là do cô cả nên tôi mới bị một vết nhơ như vậy! Bây giờ thì xong rồi, tôi đã không còn học bổng nữa, suất đi du học của tôi cũng bị gạch bỏ rồi!” Trương Thiên Thiến khóc hu hu, tủi thân không nói nên lời.
Lương Tâm Khiết có chút khó chịu: “Lúc đầu tôi bảo cổ làm như vậy thì cô cũng đâu có phản đối cái gì, chính miệng cô cũng nói cô ta chẳng có bản lĩnh gì, chỉ là được sinh vào nhà giàu thôi còn gì!”
“Thế tại sao cô không nói với tôi chuyện kia. Nếu như tôi đi xin lỗi cô ta trước chẳng phải sẽ không sao rồi sao, giờ tôi phải làm thế nào đây?” Trương Thiên Thiên nói, khóc càng dữ dội hơn, đã là con người thì không một ai có thể chạy thoát khỏi cái tính ghen tị với người khác.
Đây là cái tính mà ai cũng có dù ít hay nhiều.
Sở Lạc Nhất vẫn luôn tin tưởng vào câu nói này, bởi vì chính bản thân cô cũng có tính ghen tị với người khác, cũng từng nói xấu sau lưng người ta, mà cô làm như vậy cũng chỉ đơn giản là vì ghen tị thôi.
Thật ra chính vì hiểu như vậy cho nên hiển nhiên Sở Lạc Nhất sẽ chấp nhận lời xin lỗi của Trương Thiên Thiến.
Đáng tiếc, cơ hội để Trương Thiên Thiến có thể xin lỗi đã bị người khác đạp gãy, lại chẳng thể trách được người ta.
“Chẳng phải chỉ bị đánh dấu học bạ thôi sao? Có gì to tát đâu, tôi là người có tiền nên tôi có thể cho cô ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu, có gan đi nói xấu người ta thì bây giờ còn sợ cái gì?” Lương Tâm Khiết tức giận nói.
Trương Thiên Thiến mím chặt môi của mình, nước mắt rơi lã chã: “Trong tay tôi có bằng chứng chứng minh cổ giật dây tôi đi nói xấu Sở Lạc Nhất! Lương Tâm Khiết! Chỉ cần tôi tung cái này ra ngoài thôi, tôi thử nhìn xem liệu cổ còn có thể bình tĩnh được như lúc này nữa không!”
“Cô dám!” Lương Tâm Khiết há miệng gần một câu.
“Giờ tôi đã thành ra thế này rồi thì còn có cái gì mà không dám nữa?” Trương Thiên Thiến lớn tiếng hét lên rồi xoay người chạy vào trong trường, có vẻ như cô ta đã quyết định được chuyện mình muốn làm rồi.
“Trương Thiên Thiên!!!” Lương Tâm Khiết kêu lớn một tiếng, đáng tiếc đối phương lại chẳng hề dừng lại. Lương Tâm Khiết có chút chột dạ. Mặc dù cô ta chỉ là một diễn viên lom rom hạng bét nhưng cô ta cũng không muốn dựa vào cách này để tạo scandal rồi nổi tiếng nhờ tai tiếng.
Lương Tâm Khiết còn đang hung hăng nhìn bên kia thì đột nhiên cảm giác được cái gì đó. Cô ta ngẩng đầu lên liền thấy Sở Lạc Nhất đang đứng gần đó. Lương Tâm Khiết khẽ run lên, ngay cả sắc mặt cũng trở nên trắng bệch.