Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 3622 : Tống kha [4]

Ngày đăng: 03:27 30/04/20


Sở Vi cũng thấy tò mò.



“Anh ta?” Sao phải làm như vậy? “Anh ta đang nhắm vào chúng ta?”



“Cũng không hẳn.” Sở Lạc Duy mở miệng đáp, “Có điều có thể là anh ta quá tự tin rồi, cư nhiên dám động đến tôi.”



Đời này Sở Lạc Duy ghét nhất là bị người khác lợi dụng, lại còn ngấm ngầm lợi dụng, cho nên lần này, Tống Kha đã đạp phải một cánh cửa sắt rồi.



Từ trong ánh mắt Sở Lạc Duy, Kiều Vi Nhã cảm thấy mùi vị của máu.



Hoặc có thể nói, là mùi vị hưng phấn.



Kiều Vi Nhã khựng lại một lúc, không nói gì.



Đến chiều lão Trường quay lại công ty, có điều cả ngày thấp thỏm bất an suốt.



Kiều Vị Nhã cũng như vậy.



Tiểu Mễ xử lý xong bản thảo phỏng vấn, tiện đường giúp Kiều Vi Nhã sửa lại một chút, sau đó nhìn về phía Kiều Vi Nhã đang ngẩn người.



“Em làm sao thế?” Tiểu Mễ thu dọn đồ đạc, nhìn Kiều Vị Nhã vẫn đang ngẩn ra.




Kiều Vi Nhã khẽ lắc đầu, cô cũng không biết mình làm sao nữa, cứ thấy ngày một cách xa Sở Lạc Duy.



“Chắc là đến thời kỳ mãn kinh rồi.” Kiều Vi Nhã thở dài nói.



Tiểu Mễ cười mắng một tiếng, đặt một tập tài liệu trước mặt cô, “Chị thấy em đang rảnh quá thôi, mau làm xong mấy cái này đi, em không biết có bao nhiêu người hâm mộ em đâu.”



Hâm mộ chỉ số thông minh của em lúc nào cũng bị chà đạp à?



Kiều Vi Nhã vươn tay lấy một xấp tài liệu: “Bên phát hành làm sai tại sao chúng ta lại phải đi gánh hộ?”



Bởi vì đây không phải cái nào khác, chính là cái tin lần trước đưa tin sai.



“Em không thấy bọn họ sắp phát điên rồi à, giúp một tay, giúp một tay thôi mà.” Tiểu Mễ nói, bảo cô nhanh chóng làm đi.



Kiều Vị Nhã ngồi thẳng người, cuối cùng cũng có chút tinh thần. “Mấy thứ này cũng phải xem xét kỹ, nếu không bên phát hành nhất định sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật.”



“Thế thì cho chịu, dù sao cũng đâu phải sự thật.” Kiều Vị Nhã cúi đầu xem, chỉ có điều sau khi nhìn thấy một tin trong đó liền không kìm được mà hưng phấn, sau đó lại chửi bậy một tiếng, chụp lại bức ảnh bên trên gửi cho Sở Lạc Nhất.



“Sao thế?” Tiểu Mễ tò mò quay lại nhìn, đó là bức ảnh một quán rượu, Cố Tỉ Thành đứng trước cửa, không biết đang nhìn cái gì, một bức ảnh chính diện rất rõ ràng.




Đâu có vấn đề gì.



Kiều Vi Nhã gửi qua, Sở Lạc Nhất liền gửi lại một hàng dấu hỏi.



[Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Nhìn cho kỹ, sau cánh cửa ấy.]



Tiểu Bất Điểm gửi đi rồi, lại thấy thiếu thiếu liền bắt đầu gõ thêm.



[Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Quên đi, chị chữa ngốc ba năm vẫn chưa chữa được, nhìn xem cái bóng người ở phía cửa ấy là ai.]



Sở Lạc Nhất thấy Kiều Vị Nhã nói vậy mới nhìn kỹ lại tấm ảnh kia, phía sau quả thật có bóng người, mà sau khi nhìn xong, Sở Lạc Nhất không kìm được mà lạnh sống lưng.



Người đó đang cầm một khẩu súng trong tay. Nếu lúc đó hắn nổ súng, Cố Tỉ Thành không chết cũng trọng thương.



[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Có người muốn giết Cố Tỉ Thành.]



[Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Không biết, em đang tìm mấy cái hình khác, có người gửi cho tập đoàn Sở Thị, không biết có phải ngớ ngẩn không nữa.]



Sở Lạc Nhất chăm chú nhìn tấm ảnh kia. Người gửi có ngớ ngẩn hay không có không biết, nhưng cô biết cuộc chiến của Cố Tỉ Thành lại sắp bắt đầu rồi.



Tiểu Quỷ Quỷ cưỡi xe chạy tới và nhẹ vào chân có một cái.



Sở Lạc Nhất cúi đầu nhìn con trai, nhóc cười ha hả, giống như sợ bị mẹ đánh, lại nhanh chóng xoay người cưỡi xe chạy mất.



Cô còn có con trai.