Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy
Chương 3634 : Ngưỡng mộ đã l u [6]
Ngày đăng: 03:27 30/04/20
Sở Ninh Dực cười “hờ” một tiếng, đứng thẳng người dậy, đi về.
Kiều Vi Nhã gọi điện về đúng lúc Sở Ninh Dực đang nói chuyện với Phong Phong, nghe thấy chuyện này, anh cũng cảm thấy con trai mình quá nhát.
Nghĩ lại, năm đó mỗi lần Thủy An Lạc tức giận, anh mà để cô ấy chạy được chắc?
Cứ đè con nhà người ta xuống đã, cái gì cũng dễ nói năng hơn.
i...
Thằng con trai này, không thành nhân tài được rồi!
Sở Lạc Duy đỗ xe vào bãi, lúc về nhà, anh nghe thấy ba ruột đang nói với mẹ ruột mình rằng anh bị bất lực.
Cho nên lúc Sở Lạc Duy bước vào nhà, Thủy An Lạc nhìn anh bằng ánh mắt rất kỳ quặc.
Khổng, nói là kỳ quặc, chi bằng nói rằng đây là ánh mắt kỳ thị thì đúng hơn.
Câu nói mà Thủy An Lạc thích nhất bây giờ là: Con trai của em gái con đã ba tuổi rồi, Sở Vi cũng túm được vợ trong tay rồi, con được kết thanh mai trúc mã sớm nhất có tác dụng gì vậy?
Mất hết cả thể diện!
Thủy An Lạc: “...”
Chuyện như thế này, anh có cần thiết phải nói to thế không?
“Anh bị khùng hả?” Thủy An Lạc thấy có người bước tới, cô nhéo chồng một cái thật đau.
“Không bị không làm sao thích em được?” Sở Ninh Dực bật cười, “Thủy An Lạc, anh nói chứ, sao em không biết phân biệt cái gì quan trọng cái gì ít quan trọng hơn hả. Đám sói con vô ơn kia sắp đi tìm vùng đất riêng của chúng nó hết rồi. Người bên em cả đời này chỉ có mỗi anh Sở của em thôi, sao em không biết đường nịnh nọt lấy lòng đi thế?”
Thủy An Lạc tặng cho Sở Ninh Dực một ánh mắt nhìn vào đôi mắt em, trong đó có kẻ hỏng não nề, anh hiểu không“.
Sở Ninh Dực khẽ nhếch môi, trả lời thẳng thừng, “Không hiểu, anh chỉ cảm thấy mắt em sắp bị chuột rút rồi thôi.” Sở Ninh Dực nói rồi bước lên tầng.
Thủy An Lạc: “...”
Đậu mè tại sao cô lại gả cho thứ thiểu năng này chứ, tức chết đi được!
Nhưng Sở Lạc Duy không ngờ rằng, lần này Kiều Vi Nhã giận tới cả tháng. Thế cho nên ngày nào Sở Ninh Dực cũng bực bội vì trên bàn cơm có thêm một người nữa. Nhất là khi ngày nào Thủy An Lạc cũng gắp đồ ăn cho con sói vô ơn đấy, khiến anh rất khó ở, ngày nào cũng phải hỏi con sói ấy một cấu: Bao giờ mày mới cút?
Sở Lạc Duy cảm thấy nếu mình không được vui thì không thể để bất cứ ai dễ chịu được, nghĩ vậy anh thường xuyên chủ động ôm Thủy An Lạc để chọc tức ba mình, “Đây là mẹ con, có giỏi thì ba gọi mẹ con là mẹ đi.”
Chỉ vì một câu này, Sở Ninh Dực suýt chút nữa rút súng tiễn thằng con mình đi chầu ông bà ông vải.
Ngày nào Thủy An Lạc cũng cười ha ha xem kịch hay, cuối cùng đã có người trả thù cho cô rồi.
Khi thành phố A sắp xảy ra cảnh bạo lực gia đình, Cố Tỉ Thành quay về.