Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy
Chương 371 : Anh không tìm cô ta gây sự đã là tốt lắm rồi
Ngày đăng: 02:52 30/04/20
An Phong Dương đưa tay lên sờ cằm, có vẻ như đang suy ngẫm điều gì đó.
Thủy An Lạc hơi cúi đầu, ánh mắt lóe lên một tia kiên định, cô ngẩng lên nhìn hai người, "Em biết cha Viên Giai Di có ơn với hai người, cho nên chuyện này em sẽ không phiền hai người phải nhúng tay vào, em có thể tự mình đi tìm bằng chứng. "
Thủy An Lạc biết, vụ hỏa hoạn năm đó, nếu không nhờ có cha của Viên Giai Di thì chắc hai người đã không thể sống được đến giờ, thế nên cô không muốn bắt ép hai người phải làm gì cho cô cả.
Thủy An Lạc nói rất nghiêm túc, cô cũng không hề tỏ ra khó chịu hay bực bôi gì về chuyện này.
Nhưng Sở Ninh Dực bỗng cười lạnh một tiếng, suy cho cùng thì cô vẫn là một cô gái tốt bụng hiền lành.
An Phong Dương bật cười, xoa đầu Thủy An Lạc: "Em Đẹp Gái à, nếu thật sự là cô ta thì cũng là dính líu tới tội cố ý giết người rồi, bọn anh không thể chỉ vì ân tình trong quá khứ mà dung túng cho một tội phạm giết người được."
Thủy An Lạc ngẩng lên nhìn Sở Ninh Dực, anh vẫn lạnh lùng nhìn cô.
Thủy An Lạc bĩu môi, cô cũng chỉ muốn tốt cho hai người, không muốn họ phản bội lại lương tâm mình thôi mà.
An Phong Dương nhìn hai người kia, chỉ khẽ cười chứ không có ý định mở lời khuyên ngăn.
"Cậu không định xuống núi, giờ tính thế nào?" An Phong Dương hỏi.
"Cậu không định xuống núi, giờ tính thế nào?" An Phong Dương hỏi.
"Cậu về truyền tin cho truyền thông, nói là tôi ra nước ngoài công tác, còn Lạc Lạc thì mãi không tìm thấy. Tôi nghĩ nếu đã có người thuê người làm chuyện này thì đợi đến khi chắc chắn không có tin gì của Lạc Lạc nữa, bọn họ nhất định sẽ giao tiền." Sở Ninh Dực lạnh lùng nói.
An Phong Dương hiểu được ý của Sở Ninh Dực liền gật đầu.
"Có cần giám sát Viên Giai Di không?" An Phong Dương nói.
"Cả Lâm Thiến Thần, Thủy An Kiều, An Giai Tuệ đều phải giám sát hết." Sở Ninh Dực lạnh lùng vạch thên hết những người hận Thủy An Lạc ra.
An Phong Dương nghe vậy gật đầu, tỏ ý đã hiểu.
Thủy An Lạc ngẩng lên nhìn Sở Ninh Dực. Khuôn mặt anh nghiêm nghị, nhưng vừa rồi vì phải băng qua đất đá sạt lở nên cũng bị dính bùn đất. Thủy An Lạc thầm nghĩ, chắc anh không biết đâu chứ nếu không đã lau sạch từ lâu rồi.
Sở Ninh Dực vẫn đặt tay trên vai Thủy An Lạc, nhìn mặt trời chưa xuống núi cách đó xa xa.
"Thế tôi về xử lý mọi việc trước, hai người chờ tối mới xuống núi hả? Có điều lúc tôi lên đây thì thấy Kiều Nhã Nguyễn cũng đang tìm ở dưới, không cần báo cho cô ấy biết hả?" Tuy anh trông thấy từ xa nhưng đoán chắc là Kiều Nhã Nguyễn.
"Có có chứ, nó đưa em tới đây, không nói với nó nó sẽ tự trách đến phát điên mất." Thủy An Lạc đứng dậy cuống cuồng kéo tay An Phong Dương nói.
"Có có chứ, nó đưa em tới đây, không nói với nó nó sẽ tự trách đến phát điên mất." Thủy An Lạc đứng dậy cuống cuồng kéo tay An Phong Dương nói.
Sở Ninh Dực kéo cô lại vòng tay của mình, cau mày bực bội: "Không nói." Anh còn chưa tính sổ với Kiều Nhã Nguyễn đâu!
Sở Ninh Dực hừ lạnh trong lòng, bình thường trông thì thông minh như thế, thế mà lại dám lôi người con gái của anh đến cái nơi chết tiệt này, suýt chút nữa là xảy ra chuyện.
"Này..." Thủy An Lạc phản bác.
Nhưng An Phong Dương hiểu ý của Sở Ninh Dực, thật ra anh cũng không định nói, dù sao so với Kiều Nhã Nguyễn thì anh thân với Thủy An Lạc hơn. Anh cũng cảm thấy nguyên nhân của chuyện này cũng từ Kiều Nhã Nguyễn mà ra cả.
Nếu không phải vì Kiều Nhã Nguyễn thì Thủy An Lạc đã chẳng xảy ra chuyện thế này.
An Phong Dương rời đi, Thủy An Lạc vẫn níu tay Sở Ninh Dực nói: "Chuyện này không liên quan gì tới Nhã Nguyễn mà, là tại em không từ chối nó thôi."
"Anh chỉ biết cô ta hại em suýt thì gặp chuyện. Thủy An Lạc, nói cho em biết, anh không gây phiền phức cho cô ta đã là tốt lắm rồi đấy." Sở Ninh Dực lạnh lùng nói.
Tuy nghe vậy cô cũng biết là anh đang vì cô, nhưng Thủy An Lạc vẫn không muốn để Kiều Nhã Nguyễn cảm thấy tự trách vì chuyện của mình.
"Sở Ninh Dực..."
"Nói thêm câu nữa có tin là ngay bây giờ anh sẽ sai người đi gây chuyện với cô ta luôn không?" Sở Ninh Dực lạnh lùng uy hiếp.
Thủy An Lạc biết anh là người nói được là làm được nên đành phải ngậm miệng lại.