Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy
Chương 414 : Tin gây sốc sao?
Ngày đăng: 02:53 30/04/20
Lan Hinh?
Sở Ninh Dực đờ ra một lúc rồi bật cười, nhiều khi cô nhóc này cũng xấu xa lắm cơ.
"Anh vẫn chưa hỏi em, một sinh viên thực tập như em chạy tới nơi đó để làm gì hả?" Sở Ninh Dực mở miệng hỏi.
Thủy An Lạc hơi nghẹo đầu: "Hôm đó Lan Hinh không được khỏe lắm, cô ta cũng đã dầm mưa cả một ngày một đêm rồi, lúc về suýt nữa còn ngất xỉu, thế nên em mới đề nghị đi hộ cô ta. Nhưng giờ xem ra mấy chuyện đó đều là do cô ta sắp xếp cả. Chỉ có điều cô ta lại không ngờ được việc đàn anh sẽ đi cùng em thôi..." Thủy An Lạc còn chưa nói xong đã thấy Sở Ninh Dực biến sắc, lại nghĩ đến việc cô vừa nhắc tới đàn anh, khóe miệng giật giật rồi vội chuồn luôn về phòng.
Sở Ninh Dực quay người ngồi xuống sofa. Anh khoanh hai tay trước ngực, ánh mắt càng thêm thâm trầm, nói như vậy thì mọi thứ đều có thể liền mạch được rồi, vì sức khỏe của Lan Hinh không tốt nên bảo Thủy An Lạc qua bên đó, còn kẻ kia đã đợi sẵn ở đấy từ trước. Kể cả khi ấy Thủy An Lạc có không cứu người đi chăng nữa, gã ta cũng sẽ có cách để xuống tay.
Sở Ninh Dực nghĩ thế rồi liền lấy cái điện thoại lúc trước của anh ra, lúc mở máy lên thấy rất nhiều cuộc gọi nhỡ và tin nhắn, hầu hết đều là của mẹ với bà nội, còn có cả của Lan Hinh nữa. Ai cũng hỏi rốt cuộc giờ anh đang ở đâu, có biết chuyện Thủy An Lạc xảy ra chuyện rồi không?
Sở Ninh Dực chậm rãi gõ ngón tay lên bàn, cuối cùng đọc tin nhắn của Lan Hinh xong liền gọi lại.
Điện thoại vang lên hai tiếng thì đã có người bắt máy, nhưng anh còn chưa kịp nói gì thì đầu bên kia đã truyền tới giọng của Lan Hinh, "Cảm ơn trời đất, cuối cùng thì cậu cũng chịu mở máy rồi. Rốt cuộc cậu chạy đi đâu thế hả? Có biết là Lạc Lạc xảy ra chuyện rồi không?"
Giọng nói của Lan Hinh cực kỳ kích động, như thể cô ta hoàn toàn lo lắng cho an nguy của Thủy An Lạc thật, thậm chí còn có ý trách móc anh.
"Ya ya~" Tiểu Bảo Bối được mẹ bế xuống nhà, cái miệng nhỏ liền cười toe toét lộ ra mấy cái răng sữa bé xíu, nhóc cười khanh khách nhưng tuyệt đối không chịu gọi mẹ.
Sở Ninh Dực ngoảnh lại nhìn hai mẹ con, lại thầm suy tính gì đó.
Thủy An Lạc thấy Sở Ninh Dực đang ngẩn người liền đặt Tiểu Bảo Bối lên đùi anh, còn cô thì ngồi luôn xuống thảm mở máy tính bảng lướt tin tiếp, vừa xem cô vừa hỏi: "Anh nói với Lan Hinh chưa, phản ứng của cô ta thế nào?"
Tiểu Bảo Bối được đặt trên đùi ba, hai cái tay ngắn cũn bắt đầu níu vào cổ tay Sở Ninh Dực để mượn đà đứng lên.
Thủy An Lạc ngoảnh lại thấy Sở Ninh Dực đang cau mày, còn cậu con trai thì đang cố lấy sức để đứng lên, cô cười hề hề hai tiếng: "Em vừa tra thử baidu xong, trẻ con tám chín tháng đều sẽ có những hành động muốn tự mình đứng dậy, thôi thì anh cứ làm cây đại thụ của nó đi."
Sở Ninh Dực nhíu mày, hai người mới làm cha mẹ lần đầu nên cũng chỉ có thể dựa vào sách báo để học cách nuôi con thôi.
"Á!!!"
Lúc Tiểu Bảo Bối đang học cách đứng lên thì Thủy An Lạc bỗng ôm máy hét tướng lên, khiến Tiểu Bảo Bối giật mình, run bắn người rồi ngồi phịch cả mông xuống.
Sở Ninh Dực càng cau mày chặt hơn, anh khẽ vỗ vỗ sau lưng Tiểu Bảo Bối: "Làm cái gì thế hả? Sao tự dưng lại hét toáng lên như thế?"
Thủy An Lạc không nhịn được nuốt nước bọt đánh ực một cái rồi đưa máy cho anh xem: "Đây, đây là cái gì?"
Tin gây sốc sao?