Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 457 : Bị cướp người giữa thanh thiên bạch nhật

Ngày đăng: 02:53 30/04/20


Phong Phong?



An Phong Dương và Phong Phong nhìn thẳng vào mắt nhau, trong mắt bọn họ mang theo suy nghĩ mà chỉ bọn họ mới có thể hiểu được.



Phong Phong trông thấy bọn họ từ xa, anh ta chẳng kịp nghĩ nhiều đã vội vàng chạy tới.



Anh ta sợ An Phong Dương sẽ nói chuyện năm đó với Kiều Nhã Nguyễn, nếu Kiều Nhã Nguyễn biết anh ta chính là bạn trai năm xưa của Kỳ Nhu thì cô sẽ như thế nào? Cô sẽ nghĩ gì đây?



Nếu như vậy thì liệu kế hoạch của anh ta có thể tiếp tục thực hiện được nữa không?



Phong Phong cuống cuồng lao tới, tất cả chỉ vì kế hoạch của anh ta thôi, hoàn toàn chẳng dính dáng gì đến nỗi sợ hãi âm thầm trong lòng anh ta cả.



An Phong Dưỡng cau mày: "Phong Tứ?"



"An Tam, chiều nay tôi có giờ dạy, Kiều Nhã Nguyễn là trợ giảng của tôi nên tôi phải dẫn cô ấy đi cùng!" Phong Phong mở miệng nói liền một mạch. Sau đó không đợi An Phong Dương kịp nói gì thêm đã lập tức lôi Kiều Nhã Nguyễn đi.



"Phong Phong! Anh làm cái gì thế hả?" Kiều Nhã Nguyễn cố gắng giằng cổ tay ra khỏi tay anh ta, nhưng lần anh ta lại nắm chặt đến nỗi cô không thể làm gì nổi.



"A... Hình như là Phong Phong kìa..."



"Nghe nói Phong Phong tới trường chúng ta giảng dạy đó, chẳng lẽ chuyện này là thật sao?"
"Nghe nói Phong Phong tới trường chúng ta giảng dạy đó, chẳng lẽ chuyện này là thật sao?"



An Phong Dương đứng ở cửa ký túc xá nghe tiếng bàn luận của đám người xung quanh, rồi lại nhìn về phía bóng lưng của hai người vừa mới rời đi.



"Chẳng lẽ Phong Tứ biết Kiều Nhã Nguyễn là ai rồi sao?" An Phong Dương trầm giọng nói thầm. Người biết về đứa bé năm xưa chỉ có An gia bọn họ. Anh cũng chưa bao giờ nói chuyện này cho Phong Phong biết.



***



Lúc này Sở Ninh Dực cũng vừa mới xuống xe, lãnh đạo của khu resort đã đưa người tới để chào đón anh sẵn từ trước.



Một tay Sở Ninh Dực ôm Thủy An Lạc còn một tay thì cầm di động đặt bên tai, anh nhàn nhạt nói: "Thế nào?"



An Phong Dương xoay người trở về xe, khởi động máy rồi mới lên tiếng nói: "Tôi vừa mới tới tìm Kiều Nhã Nguyễn, thế mà bị cướp người ngay giữa thanh thiên bạch nhật!" An Phong Dương chế nhạo.



Sở Ninh Dực hừ cười ra tiếng: "Kệ cậu ta đi, không ngã một lần thì cậu ta sẽ không bao giờ biết được bản thân sai ở đâu đâu."



"Nói như vậy thì cậu ta đã biết rồi sao?" An Phong Dương lái xe rời khỏi trường học, trong lòng anh ta vẫn có chút bất an: "Sở Đại, cậu biết năm đó cái chết của Kỳ Nhu cũng là do..."



"Chuyện quá khứ đã qua lâu như vậy rồi, chính cậu ta không muốn bước ra mà thôi. Không ai có thể giúp cậu ta được!" Giọng nói của Sở Ninh Dực vẫn mang theo chút lạnh lùng như cũ.




An Phong Dương sửng sốt một chút, lát sau mới trả lời: "Tôi biết rồi, tôi sẽ tìm một cơ hội nói rõ ràng với Kiều Nhã Nguyễn, biết đâu có khi chính Kiều Nhã Nguyễn sẽ là người kéo cậu ta ra khỏi cái quá khứ này cũng nên!" An Phong Dương vừa nói vừa nghĩ tới bộ dạng cuống cuồng vừa rồi của Phong Phong, có lẽ chuyện của em gái anh thật sự có thể kết thúc được rồi.



Sở Ninh Dực không nói gì nữa mà dập máy luôn.



Thủy An Lạc tò mò nhìn anh: "Ai thế?"



"Không có gì đâu." Sở Ninh Dực đưa tay lên xoa xoa đầu cô.



"Tổng giám đốc, quản gia Sở và tiểu thiếu gia đã đến rồi! Lễ cắt băng là vào buổi chiều, cậu muốn dùng cơm trước hay đi thị sát công việc trước ạ?" Viên Giám đốc hỏi ý kiến anh.



Thật ra thì mấy chuyện cắt băng này không cần Tổng giám đốc đích thân tới, nhưng mà cậu ấy đã nói sẽ tới dự, lại còn mang theo cả phu nhân tương lai và tiểu thiếu gia đến cùng nữa, vậy nên bọn họ phải tiếp đãi thật cẩn thận, chu đáo mới được.



Tiểu thiếu gia?



Thủy An Lạc thấy Giám đốc nói vậy liền ngẩng lên nhìn về phía Sở Ninh Dực, chẳng lẽ anh đưa cả con trai tới đây à?



Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn Thủy An Lạc, vẫn chỉ xoa đầu cô: "Anh đi làm việc trước, em qua chơi với Tiểu Bảo Bối đi."



Thủy An Lạc cười tít mắt gật đầu, đối với chuyện này thì cô hoàn toàn không có ý kiến gì hết.



Sở Ninh Dực cho người đưa cô đi rồi mới bắt tay vào việc đi thị sát cùng với Giám đốc.



Nhưng mới bước được vài bước, Thủy An Lạc bỗng đứng sững lại.