Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 46 : Lôi kéo

Ngày đăng: 02:49 30/04/20


Thủy An Lạc quay đầu lại, người đứng trước cửa không phải là Mặc Lộ Túc thì còn là ai được nữa?



Anh vẫn đang mặc chiếc áo blouse trắng nên có thể thấy rõ anh đã vội chạy đến đây thế nào, thậm chí còn không kịp thay cả quần áo.



"Bác sĩ Mặc?" Lâm Thiến Thần cau mày.



"Bác sĩ Mặc không lo ở bệnh viện của anh đi sao lại rảnh rỗi chạy tới bệnh viện chúng tôi quản chuyện vậy?" Viện trường đứng dậy, bệnh viện của Mặc thị và bệnh viện Sở thị vốn cạnh tranh gay gắt với nhau nên ông ta cũng chả cần khách khí với anh làm gì.



"Anh Mặc Lộ Túc." Thủy An Lạc thấp giọng kêu, đối với đàn anh luôn đối xử tốt với cô từ năm nhất tới giờ cô luôn có cảm giác ỷ lại vào anh, thế nên lúc tủi thân thế này vừa nhìn thấy anh vành mắt cô liền đỏ lên.



Mặc Lộ Túc tiến vào, đi đến bên cạnh Thủy An Lạc đưa tay vỗ vỗ lên vai cô, trấn an nỗi lo trong lòng cô.



"Viện trưởng Trình, bệnh viện là nơi có liên quan đến sinh mạng con người! Mọi chuyện đều phải xem xét kỹ càng. Vậy sao ông còn chưa kiểm tra bất cứ cái gì đã kết luận là đàn em của tôi sai?" Giọng của Mặc Lộ Túc không lớn không nhỏ nhưng cũng không để ai coi nhẹ.



"Bác sĩ Mặc, anh nói vậy là có ý gì?" Lâm Thiến Thần cau mày lên tiếng.



"Ý trên mặt chữ." Mặc Lộ Túc nói rồi cúi xuống nhìn Thủy An Lạc, "Chỗ anh cũng đang tuyển bác sĩ thực tập đấy, không bằng em theo anh qua đó đi?"
"Ý trên mặt chữ." Mặc Lộ Túc nói rồi cúi xuống nhìn Thủy An Lạc, "Chỗ anh cũng đang tuyển bác sĩ thực tập đấy, không bằng em theo anh qua đó đi?"



"Bác sĩ Mặc, anh đừng có mà ép người quá đáng! Đây vẫn là bệnh viện của tôi đấy." Viện trưởng nổi giận vì Mặc Lộ Túc hề để ông ta vào mắt.



Thủy An Lạc thấy nhiều vụ lôi kéo rồi, nhưng chưa từng thấy kiểu lôi kéo bá đạo thế này bao giờ! Cô âm thầm nhấn một like cho đàn anh trong lòng. Nhưng mà sao cô có thể đi vào lúc này được, giờ mà đi thì chẳng phải thừa nhận chuyện này là do cô sai sao?



***



Cùng lúc đó, Sở Ninh Dực đang yên lặng xem báo cáo trong phòng làm việc của mình.



"Chuyện thế nào rồi?" Sở Ninh Dực không ngẩng lên, trực tiếp hỏi.



"Diêu tổng quyết định rút đơn kiện, nhưng mà thỏa thuận về bảo mật thông tin chúng ta đã ký nên chỉ có thể bồi thường mà thôi." Quản lý đứng cạnh giường bệnh giải thích.



Nhưng, Sở Ninh Dực vẫn ký tên vào bản thỏa thuận đó rồi giao lại cho nhân viên của mình: "Có vài bài học sẽ cần phải trả giá bằng tiền mặt." Sở Ninh Dực nói xong liền thấy chú Sở đi vào, anh liền xua tay cho vị quản lý kia ra ngoài.




Vị quản lý kia cung kính nhận lấy, thế nên ý của tổng giám đốc là sẽ "trả giá" cho sai lầm của vợ cũ sao?



Đợi vị quản lý kia ra ngoài rồi chú Sở mới tới cạnh giường bệnh nói: "Đã tra rõ rồi ạ, có người cố tình gạt Thủy tiểu thư, cô ấy không hề biết gì về chuyện thỏa thuận bảo mật thông tin."



Sở Ninh Dực cũng chẳng có phản ứng gì nhiều, dẫu sao chuyện này cũng nằm trong dự liệu của anh rồi.



Chú Sở nói xong định ra ngoài, nhưng ra tới cửa ông bỗng ngoảnh lại nhìn Sở Ninh Dực: "Chuyện này... bác sĩ Lâm không hề nhắc Thủy tiểu thư cất kỹ giấy tờ. Thật ra tối qua lúc bác sĩ Lâm đi cũng chẳng hề dặn dò gì cả."



Sau khi nghe ông nói vậy, đáy mắt Sở Ninh Dực càng sâu thêm.



Chú Sở khẽ gật đầu rồi đi thẳng ra ngoài.



Hai hàng lông mày của Sở Ninh Dực nhíu chặt lại, nhưng lúc anh ngẩng lên lại thấy chú Sở quay trở lại: "Còn chuyện gì nữa sao?"



"Tôi mới thấy Mặc thiếu gia tới, giờ cậu ấy đang nói chuyện với viện trưởng! Hình như đang lấy lại công bằng cho Thủy tiểu thư hay sao ấy." Lần này nói xong chú Sở đi thật.



Mặc Lộ Túc?



Hàng lông mày nhíu chặt của Sở Ninh Dực dần giãn ra, anh đưa tay nhấn chuông gọi người tới ở đầu giường. Mới một năm không gặp thôi mà không biết từ lúc nào vợ trước của anh lại khiến người khác chú ý đến vậy rồi, thậm chí có người còn muốn lôi kéo cô về bên mình nữa.