Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 464 : Kế sách một hòn đá ném chết hai con chim

Ngày đăng: 02:53 30/04/20


Tiểu Bảo Bối nghe chẳng hiểu gì, nhóc cầm được di dộng rồi bắt đầu ném chơi, vừa ném vừa cười ngẩng đầu cười tít mắt nhìn thím Vu, như thể trò này chơi vui quá đi ấy.



Thím Vu kêu lên một tiếng. Bà đau lòng nhặt di động của mình lên, nhưng mà dường như Tiểu Bảo Bối chơi đến nghiện luôn rồi, vậy nên nhóc vừa thấy thím Vu nhặt di động lên liền vươn hai cái tay nhỏ ra đòi, nhóc muốn ném chơi tiếp cơ.



"Này, anh không xuống thật đấy à?" Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn Sở Ninh Dực, cuối cùng không nhịn được nữa liền hỏi anh.



Sở Ninh Dực nhướng mày nhìn cô gái phía dưới: "Em đổi cách gọi êm tai một chút đi, biết đâu bản thiếu gia đây sẽ xuống đấy." Cô cứ một mực gọi anh là Sở Ninh Dực, kêu cả họ cả tên như thế khó nghe chết đi được.



Thủy An Lạc hơi sửng sốt một chút. Cô chớp chớp mắt nhìn người đàn ông đang đứng phía trên.



Đổi cách gọi?



Đôi mắt to của Thủy An Lạc bắt đầu đảo quanh, dường như cô đang nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này.



Sở Ninh Dực cũng không vội, chỉ đứng yên nhìn cô suy nghĩ.



"Mấy cách gọi hồi trước cũng không tệ đâu, em tham khảo thử xem." Sở Ninh Dực đứng phía trên có lòng tốt cho một gợi ý.



Mấy cách gọi lần trước?
Mấy cách gọi lần trước?



Thủy An Lạc tò mò nhìn Sở Ninh Dực, một tia sáng chợt lóe lên trong cái đầu tinh quái của cô. Thủy An Lạc không nhịn được mà giật giật khóe miệng của mình, anh đang nhắc đến cuộc đối thoại trước khi cô nói chuyện với đàn anh đấy hả.



Sở tổng, Sở thiếu, anh Sở, mấy cách gọi này cô cũng gọi hết cả rồi.



Thủy An Lạc không nhịn được mà run người một cái, sau đó cô quả quyết xoay người đi luôn, thậm chí trước khi đi còn nói: "Vậy được, anh tự chơi một mình trong phòng đi, em... a..."



Thủy An Lạc còn chưa nói xong đã thấy Sở Ninh Dực đột nhiên xuất hiện bên cạnh, khiến cô giật mình sợ hãi kêu to một tiếng, sau đó dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn anh. Cô quay đầu lại nhìn lên sân thượng tầng hai, đôi mắt to tròn tràn ngập kinh hoàng.



Sở Ninh Dực bình tĩnh đứng bên cạnh cô, có hai lầu thôi mà, nhảy xuống chỉ là truyện cỏn con.



Sở Ninh Dực hơi khom người chạm vào gò má của cô: "Sao rồi nào, nghĩ ra chưa?"



Thủy An Lạc muốn lui về sau, nhưng mà dường như Sở Ninh Dực đọc được suy nghĩ của cô nên vòng tay ôm lấy eo của cô, đem người ôm trọn vào lòng mình.



"Cái đó, anh Sở à." Thủy An Lạc cười trừ ha ha: "Có chuyện gì thì cứ từ từ nói, đừng động thủ." Thủy An Lạc vừa nói vừa cố gắng giãy giụa ra khỏi cái ôm của anh.



Anh Sở?
Anh Sở?



Cách xưng hô này cũng không tệ lắm, nhưng sao anh lại có cảm giác thay đổi lớn thế nhỉ?



Sở Ninh Dực hài lòng nhìn Thủy An Lạc, sau đó mới kéo cô đi về phía con trai vẫn đang chơi cái trò ném điện thoại di động kia.



"Vừa rồi anh ở trên lầu làm gì thế?" Thủy An Lạc không chống lại được sự tò mò của mình, cuối cùng vẫn mở miệng dò hỏi.



"Để Phong Phong mang Kiều Nhã Nguyễn đến bệnh viện diễn một vở kịch." Sở Ninh Dực hời hợt trả lời.



"Hử?" Diễn hở? Diễn kịch gì?



Sở Ninh Dực nhìn đôi mắt to tròn đang viết rõ hai chữ "tò mò" của cô, khóe môi hơi cong lên, rồi tiếp tục kéo cô đi về phía trước: "Không có gì, chẳng qua chỉ là nói cho Lan Hinh biết cuộc trò chuyện giữa em và Mặc Lộ Túc thôi, để cho cô ta biết em đã từ chối anh ta nhưng Mặc Lộ Túc vẫn nhất quyết không từ bỏ ý định ấy mà."



"Để Phong Phong cùng Lão Phật Gia đi á?" Thủy An Lạc càng quan tâm đến vấn đề này hơn.



Sở Ninh Dực nhướng mày: "Phải tạo điều kiện cho bọn họ trao đổi nhiều hơn thì mới có thể nhanh chóng phát hiện ra tình cảm của mình giành cho đối phương được chứ, đây chẳng phải là nhất cử lưỡng tiện sao?" Nếu không, chỉ để cho Lan Hinh biết thôi thì anh cũng có rất nhiều cách.



Thủy An Lạc chớp chớp mắt rồi bật một ngón tay cái về phía Sở Ninh Dực, cái kế sách một hòn đá trúng hai con chim này của anh, cô đúng là phục sát đất rồi.



"Vậy sau khi nói cho cô ta biết rồi thì sao?" Thủy An Lạc hơi nghiêng đầu hỏi: "Em đâu có ở trong thành phố đâu."