Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy
Chương 475 : Mẹ con ngày càng ngứa đòn
Ngày đăng: 02:53 30/04/20
Sở Ninh Dực khẽ bật cười, ôm Tiểu Bảo Bối bước ra phòng khách, "Nhìn được bao lâu rồi?"
Sau cơn khiếp sợ, Thủy An Lạc vẫn bước tới, có điều mỗi bước chân đều trở nên thật dè dặt.
"Đừng nhìn nữa, người ta đã đi từ lâu rồi." Sở Ninh Dực thản nhiên nói, sau đó ngồi xuống đặt con trai ngồi lên đùi để ngắm chú gấu con nhà mình. Bộ đồ này đúng là quá đẹp, anh chọn không sai chút nào.
Thủy An Lạc bĩu môi, quay lại từ ban công, "Sao anh ấy lại ở đây? Đến tìm anh à?"
"Sao anh ta đến đây là chuyện của anh ta, nhưng không tìm anh, chẳng lẽ là tìm em chắc?" Sở Ninh Dực quay lại nhìn cô, nhướng mày mở miệng hỏi.
Ách...
Câu hỏi này thật khó trả lời!
Thủy An Lạc hơi nghiêng mặt làm một cái mặt quỷ, sau đó khôi phục vẻ bình thường rồi quay đầu lại nhìn anh, "Không phải anh nói sẽ đưa em đi xem dạ hội sao? Dạ hội đâu hả?"
Sở Ninh Dực nhìn Thủy An Lạc từ trên xuống dưới, thấy cô đã thay quần áo xong, còn cả chú gấu con nhà anh nữa, đột nhiên nhớ ra chuyện hôm nay đã hứa với cô.
Thủy An Lạc bĩu môi nhìn anh, biết ngay là anh quên rồi mà, nếu không đã chẳng đi lâu như thế, mất công cô còn sớm thay quần áo chờ anh về.
Sở Ninh Dực đối mặt với con trai mình.
"Mẹ con càng ngày càng ngứa đòn." Sở Ninh Dực nhìn con trai nói.
"A pu~" Tiểu Bảo Bối vươn bàn tay nhỏ xíu phun mưa, cũng không biết có phải đang tán đồng ý kiến với daddy nhà mình hay không nữa.
Bước qua bãi cỏ là đến bãi biển, nơi này buổi tối náo nhiệt hơn so với ban ngày rất nhiều.
Thủy An Lạc chạy phía trước, Sở Ninh Dực bế Tiểu Bảo Bối đi theo sau.
Cách đó không xa, Mặc Lộ Túc vẫn nheo mắt nhìn theo, thấy Thủy An Lạc mỉm cười, thấy cô và đoàn người nhảy múa bên đống lửa, nụ cười của cô cứ sáng rực lên, càng ngày càng chói mắt.
Nụ cười này, giống hệt như hồi năm nhất đại học, khi trong thẻ mua cơm của anh hết sạch tiền, không thể gọi cơm, cô đột nhiên xuất hiện phía sau.
["Nhanh lên đi, bọn tôi còn đang chờ để gọi cơm đấy."
Một hàng dài chờ gọi cơm, người phía sau sốt ruột lên tiếng.
Trước mặt Thủy An Lạc là một bóng lưng cao lớn, trong tay còn cầm thẻ sinh viên. Thủy An Lạc vốn đang nói chuyện với Kiều Nhã Nguyễn, nghe thấy giọng nói đằng sau liền không nhịn được ngoảnh đầu lại nhìn, chỉ thấy thẻ cơm của anh còn con số 0 trên đó.
"Dùng của tôi đi." Thủy An Lạc đột nhiên mở miệng nói, tiến lên cà thẻ cho anh.
Nam sinh kia quay đầu lại, cô gái đối diện mở miệng cười, anh lại lạnh lùng như băng, chỉ nhàn nhạt mở miệng: "Cảm ơn."]