Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 580 : Cuộc gặp mặt tình cờ

Ngày đăng: 02:55 30/04/20


Kiều Nhã Nguyễn ăn hết cơm rồi mới đặt hộp lên bàn, "Đi đi, đi xuống mua đồ ăn, dưới chợ vừa mới mở một quán bánh mì đấy, nghe bảo ăn cũng ngon phết."



Thủy An Lạc bị Kiều Nhã Nguyễn kéo xuống nhà, không nhịn được cau mày, "Mày vừa mới ăn cơm rồi cơ mà?"



"Mày ăn mất một nửa của tao rồi còn gì?" Kiều Nhã Nguyễn trừng mắt bật lại. Cô kéo Thủy An Lạc xuống nhà, ở đây có cả Tân Nhạc, có một số thứ cô không tiện nói.



Hai đứa xuống nhà mua bánh mì, rồi đi thẳng vào rừng cây nhỏ tản bộ, vừa đi vừa nghe Thủy An Lạc nói.



"Thế nên ý của mày là Sở tổng nhà mày đang thăm dò mày hả?" Kiều Nhã Nguyễn ngồi xuống cái ghế đá, nhìn Thủy An Lạc cũng đang ngồi xuống.



"Đúng thế, tao không thích cái cảm giác này tí nào cả. Tao cũng không hiểu tại sao anh ấy lại phải làm thế nữa?" Thủy An Lạc vừa cắn bánh mì vừa nói.



"Hay tại Sở tổng đang lo lắng?" Kiều Nhã Nguyễn cũng chẳng hiểu, cô nói, "Nhưng cũng không đúng, kiểu đàn ông như Sở tổng từ trước đến giờ chỉ có con gái chạy theo thôi chứ có bao giờ phải lo lắng chuyện người ta có yêu ổng hay không đâu?"



Thủy An Lạc thấy Kiều Nhã Nguyễn nói vậy, quay sang nhìn cô nàng với vẻ không thể tin được.



Sở tổng mà lo lắng á?



Anh ấy mà thế á?



"Không biết nữa, dù sao thì hôm nay tao cũng không muốn về, nếu anh ấy đã muốn tao đi gặp đàn anh, thế thì tao không về luôn cho biết tay." Thủy An Lạc nằm bò ra cái bàn đá, rầu rĩ nói.




Kiều Nhã Nguyễn thở dài, cô đang định nói gì đó nhưng khi thấy người đứng đằng sau lưng Thủy An Lạc, khóe môi cô giật một cái, thế này có được xem là duyên số không?



"Đàn anh." Kiều Nhã Nguyễn thốt lên rồi vội đứng dậy.



Thủy An Lạc chẳng hiểu gì ngẩng lên nhìn Kiều Nhã Nguyễn, Vốn dĩ tưởng cô nàng đang đùa mình nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Kiều Nhã Nguyễn, cô cũng vô thức quay lại nhìn theo.



Mặc Lộ Túc vẫn mặc bộ quần áo màu đen, hai tay anh bắt chéo sau lưng. Tuy Kiều Nhã Nguyễn đang nói chuyện với anh, nhưng ánh mắt của anh lại chăm chú hướng vào Thủy An Lạc.



Thủy An Lạc cũng đứng dậy, bàn tay cô bám lấy mặt bàn đằng sau lưng, "Đàn anh."



Mặc Lộ Túc khẽ gật, anh nhìn sang phía Kiều Nhã Nguyễn, "Anh có chuyện muốn nói với Lạc Lạc, em về trước đi."



Kiều Nhã Nguyễn cười ha hả, quăng cho Thủy An Lạc ánh mắt tự bảo trọng rồi mới quay người đi về ký túc xá.



Nụ cười của Thủy An Lạc có chút ngượng ngập, cô muốn nói với Sở tổng, cái này chỉ là tình cờ thôi.



Mặc Lộ Túc bước đến ngồi xuống, "Không muốn gặp anh đến thế sao?"



"Không phải ạ." Thủy An Lạc cúi gằm, lại ngồi xuống.




"Lạc Lạc, em cảm thấy Kiều Tuệ Hòa là người như thế nào?" Mặc Lộ Túc đột nhiên lên tiếng hỏi.



Thủy An Lạc vừa gặm bánh mì vừa suy nghĩ về vấn đề này, cô không tiếp xúc nhiều với Kiều Tuệ Hòa, nhưng cũng có thể xem là hiểu bà.



"Tốt lắm ạ." Thủy An Lạc dè dặt nói.



"Tốt?" Mặc Lộ Túc cười lạnh, "Tốt mà lại bắt con gái của mình đi lấy một người mà nó không yêu sao?"



Thủy An Lạc ngẩng lên nhìn người đàn ông có vẻ mặt lạnh lùng kia, "Anh có chắc là lão phu nhân ép mẹ anh phải lấy không?"



Thủy An Lạc vừa hỏi xong, vẻ mặt Mặc Lộ Túc lập tức sầm xuống. Cuối cùng anh lại ôm chặt lấy đầu mình giống như đang đau đớn vô cùng. Sự thực thì chính mẹ anh đã tự nguyện lấy ba anh.



Thủy An Lạc trông thấy dáng vẻ đó của anh liền biết được đáp án.



"Đàn anh, chuyện này..."



"Thủy An Lạc!"



Thủy An Lạc vừa định giơ tay lên an ủi Mặc Lộ Túc, còn chưa kịp đặt tay xuống thì giọng nói lạnh như băng của Sở Ninh Dực đã vang lên.



Cả người Thủy An Lạc run bắn lên, chưa kịp phản ứng gì lại thì đã bị người ta lôi dậy, tay cô đau nhói, lảo đảo một cái rồi đã bị kéo ra sau lưng Sở Ninh Dực.



Mặc Lộ Túc đứng dậy, cau mày nhìn Sở Ninh Dực, "Anh làm cô ấy đau rồi kìa."



"Vậy cũng chẳng liên quan gì tới anh cả. Mặc Lộ Túc, cuộc sống của anh là của anh, đừng mong bất cứ ai có thể chịu đựng chung với mình, kể cả có thì người đó cũng không phải là cô ấy." Ngữ khí của Sở Ninh Dực trở nên sắc lạnh, nói rồi anh kéo thẳng Thủy An Lạc đi luôn.