Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 665 : Một cơ hội [6]

Ngày đăng: 02:55 30/04/20


Mặc dù Sở Ninh Dực đang cúi đầu xem tài liệu, nhưng chốc chốc anh vẫn liếc về phía Tiểu Bảo Bối.



Tiểu Bảo Bối liếc nhà daddy nhà mình một cái, sau đó lại cúi đầu nghịch ngón tay của mình tiếp. Luận về lạnh lùng thì hai vị tổ tông này mà đặt cạnh nhau chắc chắn là kỳ phùng địch thủ.



Thủy An Lạc bĩu môi, sau đó bước qua đặt Tiểu Bảo Bối xuống ghế sofa, sau đó mới ôm bụng nói: “Ôi đau bụng quá, anh trông con nhé, em phải đi vệ sinh cái đã!” Thủy An Lạc vừa nói vừa chạy biến đi như một làn khói, nhìn chẳng giống người bị đau bụng tí nào.



Thủy An Lạc lao ra ngoài xong lại cẩn thận bám vào cửa, cơ hội thì cô đã tạo ra cho Sở tổng rồi đó, nhưng có thể nắm chắc được nó hay không thì phải xem Sở tổng của chúng ta.



Tiểu Bảo Bối bị quẳng lên sofa, mắt bắt đầu đảo quanh. Sau đó cái thân hình nhỏ nhắn bắt đầu cựa quậy, tay tì xuống sofa, bò tới mép ghế. Cu cậu nhìn ngó một hồi nhưng vẫn chẳng thấy mami nhà mình đâu cả.



Sở Ninh Dực đang âm thầm quan sát con trai thấy thằng nhỏ nhà mình chuẩn bị rớt xuống liền bước tới dùng một tay túm lấy cổ áo của Tiểu Bảo Bối, giữ nhóc lại thật chặt.



Tiểu Bảo Bối bỗng bị nhấc lên, tay chân nhỏ nhắn cứ thế khua khoắng loạn lên trong không khí, trông chả khác nào một con rùa đem bị người ta giữ chặt cái mai nhỏ cả.



“A...” Tiểu Bảo Bối kêu lên, thân thể nhỏ xíu ra sức vũng vẫy.



Sở Ninh Dực hơi chuyển tay mình, ôm cả người Tiểu Bảo Bối vào lòng.
Sở Ninh Dực hơi chuyển tay mình, ôm cả người Tiểu Bảo Bối vào lòng.



Tiểu Bảo Bối và daddy mắt to mắt nhỏ nhìn nhau.



Thủy An Lạc đang bám ở cửa nhìn lén thấy vậy thì bật cười ngốc nghếch, quả nhiên ở chung với nhau chính là biện pháp tốt nhất để giải quyết mọi vấn đề. Cô vẫn nên đi chép phạt Y đức tiếp thì hơn.



Cánh ta bé xíu của Tiểu Bảo Bối vung vung, hình như đang muốn đánh ba mình. Sở Ninh Dực đưa tay nắm lấy cái móng nhỏ của nhóc. Thằng nhóc này muốn tạo phản đấy à?



“A...” Tiểu Bảo Bối ra sức cứu lấy cái tay nhỏ của mình, đáng tiếc chút sức đấy so với daddy nhà nhóc mà nói thì chẳng khác nào kiến càng húc cây cả.



Sở Ninh Dực buông móng vuốt nhỏ của nhóc ra. Anh khẽ vỗ lên đầu con trai, coi như là làm hòa với con trai rồi nhé.



Dù sao thì con trai thương mẹ, anh mừng còn chẳng kịp.



Khuôn mặt nhỏ nhắn nhắn của Tiểu Bảo Bối tỏ rõ vẻ khinh bỉ daddy nhà mình, nhưng lần này không phản đối ba ôm nhóc vào lòng nữa.




Lúc Sở Ninh Dực bế con trai ra ngoài thì Thủy An Lạc đang nói chuyện điện thoại với Kiều Nhã Nguyễn. Cô thấy anh đi tới liền dùng khẩu hình ra hiệu cho anh rằng đây là do Kiều Nhã Nguyễn chủ động gọi đến.



Sở Ninh Dực cau mày không lên tiếng mà bế thẳng con trai xuống lầu.



Có một số việc anh phải nói rõ ràng với cô mới được. Tuy rằng anh rất khó chịu về chuyện cô với Kiều Nhã Nguyễn quá mức thân thiết, nhưng anh đâu định hạn chế mọi hành động của cô.



“Tao không biết nữa, bệnh của thằng nhóc mập kia vốn đã khó giải quyết rồi, giờ lại thêm cái tính tình của nó nữa lại càng khó hơn!” Thủy An Lạc nằm bò trên tay vịn cầu thang bất đắc dĩ nói.



“Cái này thì tao không giúp được mày rồi. Tao chẳng biết gì về bệnh tim cả. Nếu không mày thử hỏi Phong Ảnh đế coi sao. Anh ta cũng nắm khá rõ về căn bệnh tim này đấy!” Kiều Nhã Nguyễn vừa nói vừa liếc nhìn Phong Phong đang vào nhà, sau đó dứt khoát ném luôn di động cho anh ta: “Tiểu Lạc Tử có chuyện muốn hỏi anh!”



Phong Phong hơi nhíu mày rồi đưa tay bắt lấy điện thoại, thấy Kiều Nhã Nguyễn lên lầu liền nghĩ, cô gái này tự dưng lại nhẫn nhục chịu đựng khiến anh ta cảm thấy không bình thường chút nào. Chuyện này chẳng phù hợp với tính cách của cô nàng gì cả.



“Nhóc con, chuyện gì thế?” Từ sau khi Phong Phong thay đổi cái nhìn về Thủy An Lạc liền gọi cô là nhóc con luôn.



“Nhồi máu cơ tim cấp tính!” Thủy An Lạc nói thẳng tên bệnh.



Phong Phong cởi áo khoác ra khoác lên sofa: “Đáng ra một bác sĩ thực tập như cô đâu có quyền tiếp xúc chữa trị cho căn bệnh này đâu nhỉ.”



“Nhưng bây giờ thì tôi có đó!” Thủy An Lạc bất đắc dĩ trả lời: “Đây là cơ hội duy nhất để tôi có thể được công nhận!”