Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 760 : Vở kịch nhà giàu [6]

Ngày đăng: 02:56 30/04/20


Tới tối Sở Ninh Dực vẫn chưa về, lúc hơn mười giờ anh có gọi một cuộc điện thoại về bảo cô mau đi nghỉ sớm đi.



Thủy An Lạc lúc này vừa mới dỗ con trai đi ngủ. Lúc nhận được điện thoại của Sở Ninh Dực, cô liền bĩu môi một cái.



“Em đang định đi ngủ đây!” Thủy An Lạc lên tiếng.



“Tin em được chắc?” Sở Ninh Dực tựa vào sofa trong khách sạn rồi mạnh mẽ kéo cà vạt của mình lỏng ra một chút.



Thủy An Lạc lẳng lặng cất máy tính bảng đang giấu trong chăn đi. Cô đang định xem phim một lúc mà.



“Anh phải tin em chứ!” Thủy An Lạc thề sống chết nói: “Anh đang làm gì vậy?”



“Sở tổng~~~~”



Thủy An Lạc vừa mới dứt lời thì một thanh âm nũng nịu truyền tới.



“Sở Ninh Dực! Anh đi chết đi!” Thủy An Lạc nổi giận đùng đùng, không cần nghĩ lập tức cúp máy luôn.



Sở Ninh Dực nhướng mày. Anh nhìn người phụ nữ vừa xuất hiện bên cạnh mình, hai hàng lông mày hơi nhíu lại: “Ai bảo cô tới đây?”



Người phụ nữ kia có vẻ tủi thân, cúi đầu nói: “Đạo diễn Lưu bảo em tới tìm anh luyện tập mà.”



Sở Ninh Dực xua tay bảo cô ta đi ra ngoài. Vợ nhỏ nhà anh lại vì chuyện này mà tức giận rồi đây này.
Sở Ninh Dực xua tay bảo cô ta đi ra ngoài. Vợ nhỏ nhà anh lại vì chuyện này mà tức giận rồi đây này.



Sở Ninh Dực đứng dậy đi ra ngoài, trong căn phòng đối diện có mấy diễn viên đang diễn tập một vở kịch của đám nhà giàu chân chính.



Anh tựa mình vào cánh cửa vừa nhìn vừa gọi điện cho Thủy An Lạc.



Thủy An Lạc giận dữ nhìn di động kêu inh ỏi nãy giờ, cuối cùng vẫn bấm nhận: “Làm sao?”



“Xem thử xem thùng dấm chua đã ngủ chưa?” Sở Ninh Dực khẽ cười, nói.



“Hứ... Sở tổng ngài cứ ở bên ngoài mà ăn chơi đi” Thủy An Lạc giận dữ nói.



“Làm chuyện đứng đắn.” Sở Ninh Dực trầm giọng nói.



“Thế đó đó đó là ai hả, nửa đêm nửa hôm còn có đàn bà vào phòng mà dám kêu làm chuyện đứng đắn!” Thủy An Lạc nghiến răng nghiến lợi nói.



“Thùng giấm nhỏ...”



Tiếng cười của Sở Ninh Dực từ đầu bên kia truyền đến.



Thủy An Lạc hừ một tiếng: “Sớm biết thế này thì chiều hôm nay đáng ra em phải nói với đàn anh là em thích anh ấy mới phải.”




“Em lại gặp anh ta à?” Cuối cùng giọng nói của Sở Ninh Dực không còn vẻ đùa giỡn nữa mà trở nên nghiêm túc hơn: “Thủy An Lạc, em lại ngứa đòn rồi có đúng không?”



“Thế anh với cô gái khác ở cùng một phòng thì sao hả!” Thủy An Lạc hầm hừ.



“Em cứ ở nhà chờ bản thiếu gia đi. Đợi tối mai xong xuôi rồi em sẽ biết bản thiếu gia đây xử lý em thế nào!” Sở Ninh Dực trầm giọng lên tiếng uy hiếp.



“Ha... Thôi thì Sở tổng cứ vui vẻ với mấy cô gái kia đi!” Thủy An Lạc nói xong lập tức cúp điện thoại, sau đó tức giận đi tới đi lui trong phòng.



Không phải là cô không tin anh, mà là cô không có cách nào khiến bản thân không để ý đến chuyện đó.



Buổi tối mười giờ rồi mà bên cạnh anh còn người đàn bà khác, hơn nữa còn là cái loại đàn bà giọng điệu nũng nịu như vậy nữa chứ.



Sao cô có thể không tức cho được?



Thủy An Lạc đi tới đi lui trong phòng hơn một tiếng đồng hồ mà lửa giận trong lòng vẫn không thể dập tắt nổi.



Cô cứ tưởng là anh đang bận chuẩn bị cho chuyện ngày mai, thế mà không ngờ anh lại “bận” với phụ nữ trong khách sạn thế này.



Thủy An Lạc đang đi tới đi lui trong phòng thì cửa phòng đột nhiên bị mở ra. Cô giật bắn cả mình rồi lập tức quay đầu nhìn lại.



Người đàn ông kia đứng ở cửa khẽ cong khóe miệng, nhìn cô với một vẻ mặt không đứng đắn.



Thủy An Lạc ngạc nhiên rồi lập tức lui về sau một bước theo bản năng, không ngờ lại đụng phải chân giường nên cứ thế ngã luôn xuống giường.



Sở Ninh Dực cũng thuận thế mà dứt khoát nhào tới đè lên người cô, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve trên gò má trắng nõn của Thủy An Lạc: “Sao thế, định chiến một trận đẫm máu với anh đấy à?”



Thủy An Lạc tức giận bèn há miệng cắn một cái lên ngón tay của anh. Cô trừng mắt nhìn anh nhưng không nói tiếng nào.