Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 782 : Nhồi máu cơ tim [3]

Ngày đăng: 02:57 30/04/20


Giữa hai đùi có gì đó chảy ra, Thủy An Lạc cười tít mắt nói: “Anh Sở, bà dì nhà em còn đang nhìn anh đấy, không phạm pháp được đâu!”



Ánh mắt của Sở Ninh Dực hơi dời xuống nhìn một mảng máu đỏ nổi trên mặt nước trong bồn tắm. Anh không kìm được mà thấp giọng chửi một tiếng sau đó kéo Thủy An Lạc đứng dậy, nếu không anh sợ mình sẽ không nhịn được mà dứt khoát kéo cô chiến một đẫm máu mất.



Thủy An Lạc thầm cười trộm. Bầu ngực bánh bao lập tức bị Long Trảo Thủ của Sở tổng bóp một cái cho đã khiến Thủy An Lạc khẽ kêu lên một tiếng.



*Long Trảo Thủ: Một trong năm tuyệt kỹ của Thiếu Lâm.



Sở Ninh Dực trêu chọc cô vợ đang bị bà dì tới thăm một lúc rồi mới đi ra khỏi phòng tắm.



Thủy An Lạc thay quần áo ngủ. Sở Ninh Dực cũng thay quần áo xong liền đi tới mép giường cầm điện thoại của mình lên, thấy có mấy cuộc gọi nhỡ anh liền gọi lại.



Không biết bên kia nói gì mà vẻ mặt Sở Ninh Dực cũng không thay đổi gì mấy. Anh đáp lại mấy tiếng rồi dập điện thoại.



Thủy An Lạc vừa lau tóc của mình vừa ngồi xuống sofa cuối giường nhìn Sở Ninh Dực cúp máy.



“Ai gọi thế?”
Anh lại muốn đánh trống lảng sang truyện khác rồi.



Thủy An Lạc thở dài: “Không cần đâu, để đấy tự em làm.”



Khóe miệng Sở Ninh Dực khẽ cong lên.



“Anh phản ứng như thế là sao hả?” Thủy An Lạc nhìn khóe miệng cong cong của anh, không vui nói.



Sở Ninh Dực xoa mái tóc đã gần như khô hẳn của cô rồi xoay người cầm khăn lông về phòng tắm: “Không phải nghi ngờ gì đâu, đây là phản ứng khinh bỉ mắt nhìn của em thôi.”



Thủy An Lạc túm lấy cái gối ôm cuối giường ném thẳng qua: “Hừ, mắt em mà tốt thì liệu em có để ý đến anh không hả?”



Sở Ninh Dực một tay bắt lấy cái gối ôm, chân đã tới cửa phòng tắm rồi vẫn quay đầu nhìn lại: “Tin anh đi, lần duy nhất sáng mắt trong đời em chính là lúc em nhìn thấy anh Sở này đấy!”



“Còn lâu!” Thủy An Lạc lại túm lấy gối ôm ném qua, lần này còn cười nhạo một tiếng: “Chẳng qua em thấy anh đáng thương thôi. Người đâu hơn ba mươi tuổi đầu rồi mà vẫn chẳng ai thèm.”



Sở Ninh Dực cất khăn xong bước ra nhìn cô gái đang bò lên giường, sau đó anh ngồi xuống luôn cạnh Thủy An Lạc rồi chống hai tay xuống hai bên người cô: “Vậy phu nhân phải nhớ cho kỹ, bản thiếu gia đây thật ra cũng chỉ là thương hại em thôi. Vì bản thiếu gia biết, giờ dù có đá em ra ngoài thì cũng không ai cần nữa đâu!”



Khụ khụ khụ...



Thủy An Lạc trợn mắt nhìn Sở Ninh Dực: “Ai bảo thế hả, anh cứ thử ném em ra ngoài xem, có mà tranh cướp nhau ấy chứ!” Thủy An Lạc hầm hừ nói, ít nhất cô còn có một đàn anh đấy nhá.