Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy
Chương 787 : Nhồi máu cơ tim [8]
Ngày đăng: 02:57 30/04/20
Thủy An Lạc bước tới đặt tay lên vai Kiều Nhã Nguyễn.
“Mày đừng hoảng vội, nhất định sẽ có cách giải quyết thôi!”
“Kiều phu nhân, Kiều tiểu thư, vị trí tắc mạch máu của Kiều tổng quá phức tạp, rất có thể dẫn đến biến chứng vỡ động mạch chủ. Kiều tiểu thư cũng là bác sĩ nên chắc hẳn cô cũng hiểu cái này!” Bác sĩ kia có chút bất đắc dĩ nói.
Kiều Nhã Nguyễn thất thần ngồi trên băng ghế dài, cô biết, tất nhiên là cô biết.
Những có lẽ cũng vì biết rõ cho nên mới cảm thấy đau khổ đến vậy.
Phong Phong thấy bộ dạng Kiều Nhã Nguyễn như vậy thì hai cánh tay bên người siết chặt lại.
“Nhưng tôi nhớ không nhầm thì ở thành phố A tám năm trước từng có người thực hiện ca phẫu thuật này. Nếu có thể tìm được vị bác sĩ kia thì tôi nghĩ sẽ có cơ hội đấy!” Bác sĩ kia nói xong liền xoay người rời khỏi nơi này.
Tám năm trước ở thành phố A?
Thủy An Lạc bỗng quay phắt lại, nhưng chỗ mà Phong Phong đứng hồi nãy đã không còn bóng dáng ai nữa.
Cô vội nhìn quanh bốn phía, Phong Phong đâu mất rồi?
Sở Ninh Dực cau mày lại khi nghe thấy giọng nói trầm buồn của Thủy An Lạc, đến bác sĩ cũng từ bỏ thì chuyện này khó mà nói được.
“Sau đó vị bác sĩ kia nói, tám năm trước ở thành phố A từng có bác sĩ thực hiện cuộc phẫu thuật như vậy. Anh có thể giúp em tìm hiểu một chút xem người kia là ai được không?” Thủy An Lạc nhẹ giọng nói ra mục đích của mình.
Cây bút trong tay Sở Ninh Dực khẽ nghiêng, rạch lên tập tài liệu một vết trầy rõ ràng.
Người tám năm trước cũng đã sớm cất dao phẫu thuật đi rồi.
“Bác sĩ nói không còn cách nào khác sao?” Sở Ninh Dực vừa nói vừa đặt cây bút trong tay xuống rồi đứng dậy túm lấy Tiểu Bảo Bối đang nằm ăn vạ trên đất đặt lên chân mình. Anh với lấy bình sữa ấm của nhóc rồi đặt vào trong cái miệng nhỏ xíu của con trai.
Bây giờ Sở tổng mỗi khi ra cửa đều là ông bố bỉm sữa đúng tiêu chuẩn.
“Bệnh án em cũng đã xem qua, hẳn là ba nó đã chịu đựng rất lâu rồi. Eem nghĩ nếu bác sĩ thật sự có cách thì cũng không bỏ qua đâu!” Thủy An Lạc buồn rầu nói, đáng tiếc bây giờ cô còn chẳng có quyền mổ chính, hơn nữa chính bản thân Kiều Nhã Nguyễn cũng bài xích các vấn đề về tim.
Nhưng oái oăm thay giờ ba của Kiều Nhã Nguyễn lại mắc căn bệnh này.
Tiểu Bảo Bối ôm bình sữa của mình uống một cách thỏa mãn, đôi mắt to tròn lặng yên nhìn ba gọi điện thoại.
Ngón tay của Sở Ninh Dực nhẹ nhàng gõ trên bàn, dường như đang nghĩ xem lời tiếp theo phải nói như thế nào.
“Người năm đó đang ở ngay bên cạnh em!”