Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy
Chương 887 : Tuyệt sát [1]
Ngày đăng: 02:58 30/04/20
Thủy An Lạc khóc một hồi rồi thiếp đi mất. Sở Ninh Dực liền bế cô dậy quay về phòng ngủ.
Sở Ninh Dực nhìn cô ngủ sâu rồi mới đứng dậy ra ngoài. Sau khi xuống lầu, anh bật tivi, thấy tin xong lại tắt tivi đi.
Sở Ninh Dực cầm điện thoại đang đặt trên bàn lên gọi cho An Phong Dương và Phong Phong, duy chỉ không gọi Bạch Dạ Hàn.
Lúc An Phong Dương tới còn mang theo cả Mân Hinh. Vì cô sắp sinh nên quả thật anh không yên tâm để Mân Hinh ở nhà một mình được.
Sở Ninh Dực cũng không có ý kiến gì về chuyện này, vừa hay có thể để Mân Hinh ở cùng với Thủy An Lạc
Trong phòng làm việc, An Phong Dương cứ xoay xoay mãi tập tài liệu trong tay, còn Phong Phong thì ngồi trên sofa xem tin trên điện thoại, Sở Ninh Dực đứng bên cửa sổ nhìn con đường bên dưới, không ai lên tiếng nói chuyện.
“Ra tay với Em Đẹp Gái để uy hiếp cậu, đây đúng là cách đơn giản nhất nhưng cũng là cách có hiệu quả nhất.” An Phong Dương từ từ khép lại tập hồ sơ trong tay: “Nhưng kẻ đó muốn uy hiếp cậu để làm gì? Gần đây cậu lại nắm được thóp của ai à?”
Ngón tay của Sở Ninh Dực gõ gõ lên bàn.
“Nếu như không phải là tôi thì các cậu đoán xem, sự an nguy của Thủy An Lạc có thể uy hiếp được ai?” Sở Ninh Dực từ tốn nói.
An Phong Dương và Phong Phong quay ra nhìn nhau.
“Vậy Phong Ảnh đế giúp bọn này nhìn thử xem, Thủy Mạc Vân đang diễn vở kịch gì thế?” An Phong Dương hừ lạnh một tiếng.
Phong Phong xoay xoay cái di động trong tay mình rồi mới mở miệng nói: “Tôi có một vấn đề vẫn thắc mắc bao lâu nay, Thủy An Kiều là chị của Thủy An Lạc, Long Man Ngân hẳn là người phụ nữ kinh khủng nhất mà chúng ta từng gặp, vậy thì tại sao bà ấy lại phải nhẫn nhịn nhiều năm như thế?”
“Chuyện này chỉ có thể chứng tỏ được rằng Thủy Mặc Vân có vấn đề, chúc mừng cậu, cái này chúng ta ai cũng biết hết cả rồi!” An Phong Dương cười khinh bỉ.
“Thế mới là vấn đề đấy, chuyện này các cậu ai cũng biết, thế sao giờ mới phát hiện ra?” Phong Phong nhàn nhạt nói.
“Muốn nói cái gì thì nói nhanh!” Sở Ninh Dực ghét nhất là cái thái độ cà lơ phất phơ này của Phong Phong.
“Rất đơn giản, vị Ảnh đế Thủy Mặc Vân này chính là người mà ngay đến tôi cũng không thể theo kịp! Vấn đề của ông ta rất lớn nhưng lại có thể che giấu suốt hai mươi mấy năm thậm chí ba mươi năm mà không lộ một chút gió nhờ sự vờ vịt vô tri của ông ta!” Phong Phong nói: “Sở Đại, đây là điều mà cậu không làm được.”
Lời này của Phong Phong chính là sự thật.
Vậy nên Sở Ninh Dực cũng không phản bác.
Anh biết Long Man Ngân cũng đâu phải mới ngày một ngày hai, nhưng mãi tới tận thời gian gần đây mới phát hiện ra vấn đề.
Lí do là vì Thủy Mặc Vân làm việc rất cẩn thận, kín kẽ.
Trên đời này làm gì có bức tường nào mà không lọt gió, thế nhưng Thủy Mặc Vân lại có thể đem vấn đề này giấu kín suốt mấy chục năm.
“Tôi nhớ lúc trước cậu đã từng nói rằng chuyện kết hôn của cậu với Thủy An Lạc là do một tay Long Man Ngân thúc đẩy. Lý do là vì để sau khi bà ấy rời đi thì còn có người có đủ khả năng để bảo vệ con gái mình!” An Phong Dương vừa suy nghĩ vừa nói.