Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 895 : Thả tôi ra - đại boss online [7]

Ngày đăng: 02:58 30/04/20


Sở Ninh Dực và An Phong Dương đưa mắt nhìn nhau. Sở Ninh Dực đứng dậy: “Nói...”



“Hôm qua... đám người gây sự ngày hôm qua không biết tại sao lại có thể ra khỏi đồn cảnh sát, hiện giờ đang ở trong phòng làm việc của Sở phu nhân!”



Trưởng khoa vừa mới dứt lời thì hai bóng người trước mặt ông ta đã biến mất.



Vất vả lắm ông ta mới đứng thẳng người dậy được, nhưng lại phát hiện trong phòng bây giờ chỉ còn một mình Mân Hinh và hai đứa bé.



“Chuyện gì xảy ra vậy? Lạc Lạc sao rồi?” Mân Hinh lo lắng hỏi.



“An phu nhân cứ yên tâm, cứ yên tâm! Sở tổng qua đó rồi, sẽ không có việc gì đâu!” Trưởng khoa vội vã trấn an.



Mân Hình cúi đầu nhìn hai đứa nhỏ. Giờ ngay đến việc xuống giường với cô cũng còn khó khăn, cô đành phải ngồi lại đây chờ thôi vậy.



Trong phòng làm việc của Thủy An Lạc, đám phóng viên và ba mẹ của Lương Khiêm đều bị đuổi ra, ngoài cửa còn có hai gã đứng canh. Trong phòng có bảy người đang cầm dao phay nhào tới nhắm thẳng về phía Thủy An Lạc cùng Lý Tử.



Thủy An Lạc nắm chặt cánh tay của Lý Tử, chính cái sự ỷ thế ngông nghênh này của bọn họ khiến Thủy An Lạc càng thêm chắc chắn rằng có người đang dùng cô để uy hiếp ba cô.



***



Trong biệt thự của Thủy gia, trên máy tính trong thư phòng đang chiếu hình ảnh từ phòng làm việc của Thủy An Lạc.
Trong biệt thự của Thủy gia, trên máy tính trong thư phòng đang chiếu hình ảnh từ phòng làm việc của Thủy An Lạc.



Thủy Mặc Vân ngồi trước bàn đọc sách nhìn những hình ảnh đó, hai tay ông đang đặt trên bàn nắm chặt lại.



“Hình ảnh này đúng thật là đẹp quá, thời hạn giao dịch còn nửa giờ, tôi nghĩ chắc ông biết mình phải làm gì rồi nhỉ.” Vẫn là cái giọng khàn khàn truyền từ máy tính ra.



Hai tay Thủy Mặc Vân vẫn đang cầm điện thoại di động, trên màn hình là tin nhắn đã gõ xong xuôi.



“Ông nghĩ rằng ông có thể thành công sao?" Thủy Mặc Vân trầm giọng nói.



“Vậy phải xem ông có đủ tàn nhẫn với con gái của mình hay không đã!” Người nọ cười ha hả: “Cô ta chết thì tôi đi; Còn cô ta sống thì cả cái thành phố A này sẽ là thiên hạ của tôi.”



Thủy Mặc Vân nắm chặt chiếc di động trong tay.



“Thủy Mặc Vân, ông đã nghĩ kỹ chưa?” Giọng nói phía bên kia bỗng trở nên âm trầm: “Chính nghĩa cái gì, trách nhiệm cái gì, giác ngộ cái gì chứ? Thủy Mặc Vân, ông nhìn cho rõ đi, đó là con gái ông, là con gái đang sống sờ sờ của ông. Khoảng khắc con dao chém xuống, ông nghĩ Sở Ninh Dực còn có thể cứu được nó sao?”



Di động trong tay Thủy Mặc Vân lại bị ông đặt xuống lần nữa.



Trong video, mặc dù Thủy An Lạc đang được che chắn ở phía sau nhưng Thủy Mặc Vân vẫn có thể thấy rõ từng giọt mồ hôi trên trán cô. Tuy Thủy An Lạc đang đứng thẳng tắp sống lưng nhưng Thủy Mặc Vân biết con gái mình đang run rẩy.




Hai tay ông ra nắm chặt thành quyền rồi đập mạnh lên bàn một cái, bên tai vang lên thanh âm cố ra vẻ bình tĩnh của Thủy An Lạc.



“Rốt cuộc các người là ai?”



Thủy Mặc Vân ngẩng đầu lên nhìn con gái mình, cuối cùng giật phắt cái điện thoại cầm lên: “Nếu vụ giao dịch này còn nửa tiếng đồng hồ thì tôi nghĩ bây giờ ông sẽ không uy hiếp tôi đâu, thực chất cuộc giao dịch đang được tiến hành rồi!”



Thủy Mặc Vân vừa nói vừa dứt khoát nhấn nút gửi trên di động của mình.



Mà trong màn hình máy tính, gã đàn ông kia như thể nhận được tín hiệu gì đó, tay phải của gã giơ lên thật cao rồi lớn tiếng nói: “Mau chém chết con ả khốn nạn này cho tao!”



Gã ta vừa dứt lời thì Lý Tử lập tức đẩy Thủy An Lạc sang một góc khác.



Thủy Mặc Vân gửi xong tin nhắn lập tức cầm lấy áo khoác của mình rồi nhanh chóng lao ra ngoài.



Ông phải dùng tốc độ nhanh nhất tới bệnh viện mới được, hy vọng vẫn có thể tới kịp lúc.



Thủy Mặc Vân vừa lao ra khỏi nhà thì ngay trước cửa đã có một chiếc xe chờ sẵn, mấy người đàn ông xuống xe. Một người đàn ông mặc quân trang thẳng thớm dẫn đầu xuất hiện trước Thủy Mặc Vân.



Là Trung tá!



Trung tá gật đầu với Thủy Mặc Vân một cái rồi nói: “Fool muốn gặp ông!”



Quan chỉ huy tối cao mà lại đi lấy một cái danh hiệu khiến người khác nhức hết cả đầu.



“Không rảnh!” Thủy Mặc Vân chỉ đáp trả lại anh ta bằng một ánh mắt lạnh băng. Bây giờ ông chỉ muốn nhanh chóng lao tới bệnh viện cho nên lập tức bước qua anh ta rời đi.