Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 933 : Thánh chỉ treo - Nỗ lực thi cử [5]

Ngày đăng: 02:58 30/04/20


Thím Vu gật đầu lia lịa. Dù sao cái này cũng do bà mang lên, thiếu gia lại ném thẳng đi, bà cũng có chút ngượng ngập.



Thủy An Lạc nhìn hộp quà trong thùng rác, lại nhìn Sở Ninh Dực: “Vẫn là của bà ngoại em đưa à?”



Sở Ninh Dực gật đầu, bế Tiểu Bảo Bối đang ôm lấy chân anh lên.



Thủy An Lạc tò mò, bà ngoại dạo này sao tốt với cô quá vậy?



Tiểu Bảo Bối ngồi trên đùi ba mình nhún nhảy, hưng phấn cười khanh khách, cái tay nhỏ xíu còn chỉ ra cửa: “Ra, ra~”



“Không ra, bên ngoài lạnh lắm.” Sở Ninh Dực nói xong bế luôn con trai lên lầu.



Tiểu Bảo Bối thích nhất là ra ngoài chơi. Ban ngày thím Vu có thời gian sẽ dẫn bé xuống dưới nhà chơi một lúc, nhưng đến xế chiều thì sẽ không dẫn bé đi nữa.



“Ra, ra~” Tiểu Bảo Bối vặn mình giãy dụa.



“Để em đưa nó đi cho.” Thủy An Lạc vội nói.



Sở Ninh Dực quay đầu lại, lạnh lùng liếc cô một cái, “Đi làm bài thi của em đi, có muốn làm xong để tối nay nộp cho anh không?”



Thủy An Lạc: “...”
Thủy An Lạc: “...”



Mục đích đã bị phát hiện, xấu hổ lắm đấy nhé!



Tiểu Bảo Bối ầm ĩ đòi ra ngoài chơi. Sở Ninh Dực nhíu mày, cầm lấy cái áo bông từ tay thím Vu mặc vào cho cậu nhóc. Nhìn Thủy An Lạc lên phòng làm việc để là bài, anh mới bế Tiểu Bảo Bối dắt theo Hắc Long ra khỏi nhà.



Thủy An Lạc dõi mắt nhìn ra cửa, nhưng Sở Ninh Dực còn chẳng liếc cô lấy một cái.



Thủy An Lạc ủ rũ cúi đầu chui vào phòng làm việc làm bài thi, quan trọng là đề thi này cô chưa từng thấy qua bao giờ, ngay cả đáp án cũng bị Sở tổng lấy mất rồi.



Tiểu Bảo Bối được ba bọc thành cái bánh chưng nhỏ bế ra ngoài, bàn tay nhỏ nhắn đeo cái bao tay xinh xinh, đội một chiếc mũ quả dưa chỉ lộ ra đôi mắt to.



Trong khu nhà cũng chẳng có mấy người đi ra ngoài. Sở Ninh Dực bế Tiểu Bảo Bối đến siêu thị, Hắc Long nằm sấp ngoài cửa chờ.



Tiểu Bảo Bối hay đi cùng thím Vu xuống dưới này mua đồ cho nên biết ở đây có đồ ăn ngon, vừa vào siêu thị đã duỗi tay chỉ về phía khu đồ ăn vặt.



Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn con trai. Tiểu Bảo Bối chớp chớp đôi mắt to, cái miệng nhỏ nhắn bô bô nói: “Ma ma~ ma ma~”



Con muốn mua cho mẹ ăn.




Sở Ninh Dực nhìn vẻ nịnh nọt của con trai mình, bỏ cái mũ quả dưa của cậu nhóc xuống, ôm Tiểu Bảo Bối đi qua đó.



Khi đi ngang qua khu sữa bột, Sở Ninh Dực không kìm được mà dừng bước, bàn tay nhỏ xíu của Tiểu Bảo Bối lại chỉ vào bên này.



Từ giữa hè đến khi đông giá, đã hết một mùa, con trai anh cũng đã biết nói rồi.



“Lấy, lấy~” Tiểu Bảo Bối nhận ra đây là sữa bột mà cu cậu hay uống, bàn tay vươn ra đòi lấy.



Người bán hàng vội bước tới, nhiệt tình nói: “Sở tổng, anh cần gì?”



“Lấy, lấy~” Tiểu Bảo Bối vẫn chỉ sang bên kia.



“Không có việc gì, đi làm việc đi.” Sở Ninh Dực nói xong ôm Tiểu Bảo Bối đến khu đồ ăn vặt để mua đồ ăn vặt cho con mèo con tham ăn nhà anh.



“Không ngờ Sở tổng hiện giờ cũng đã là người đàn ông tốt của gia đình rồi.” Lúc Sở Ninh Dực ôm Tiểu Bảo Bối chọn đồ ăn vặt, một giọng nói có chút giễu cợt bỗng vang lên.



Động tác của Sở Ninh Dực thoáng dừng lại. Nhưng rồi anh lại tiếp tục lấy đồ bỏ vào trong xe đẩy, bế Tiểu Bảo Bối tiếp tục đi về phía trước.



“Sở tổng.” Người đàn ông đằng sau tiếp tục cất tiếng gọi.



“Tôi không quan tâm Long phu nhân muốn gì. Tôi mong bà ấy hãy dừng lại đi.” Sở Ninh Dực vẫn đi về phía trước nói.



“Sở tổng, mong anh có thể hiểu cho.”



Sở Ninh Dực quay đầu lại, nhìn người đàn ông mặc đồ đen kia, “Quay lại nói với Long phu nhân, tôi không có ý định đối đầu với bà ấy.” Nói xong, Sở Ninh Dực liền bế Tiểu Bảo Bối đi thẳng.