Bảy Kiếp Xui Xẻo
Chương 11 :
Ngày đăng: 13:53 18/04/20
“Không phải sao…” Ta
cảm thấy rất đáng tiếc, gãi đầu nói: “Sư phụ, theo lời bọn họ thì song
tu hòa hợp hình như là một cách rất tốt, đơn giản thuận tiện hiệu quả mà lại có ích, hay là chúng ta thử đi?”
Sư phụ thờ ơ đặt tách trà
xuống bàn, vừa đi ra ngoài vừa nói: “Cách này không phù hợp với chúng
ta. Vi sư có chuyện xuống núi, ngươi ôn lại tâm pháp ta đã dạy ngươi hai tháng trước đi.”
“Dạ.”
Sau đó ta nghe nói, hôm đó tất cả giáo chúng dưới núi đều bị tẩn cho một trận nhừ tử…
Có điều cùng lúc giáo chúng bị đánh đòn, thì ta lại gặp một yêu quái ở trên núi.
Kể ra, ta nhìn thấy một số thứ mà những người bình thường khác không thể
thấy chính là sau khi học xong khẩu quyết mà sư phụ dạy. Ta vốn cảm thấy có mạnh thế nào chăng nữa cũng chẳng ích gì, nhưng hôm nay ta thấy
những thứ sư phụ dạy cũng có ích.
Bởi vì tên yêu quái kinh hoàng
chạy xồng xộc vào sân sau của Phong Tuyết sơn trang là một con yêu tinh
nhân sâm to vật vã. Hắn run cầm cập đứng cạnh con gà mái nuôi trong sân, bỗng hóa thành một nồi canh thơm ngào ngạt trong đầu ta. Vì thế ta nhìn chòng chọc vào hắn, nước miếng nhỏ tong tỏng xuống đất.
Ta đang
định rút kiếm bên hông ra thì đột nhiên con yêu tinh nhân sâm đó quỳ sụp xuống đất, lê gối tới trước mặt ta, ra sức dập mạnh ba cái: “Cô nương
tốt bụng! Cô nương hiền lành! Cô nương xinh xắn! Xin hãy cứu mạng!”
Ba câu nịnh nọt này khiến ta cực kì hài lòng, vả lại cũng đâu cần hầm nhân sâm vội. Ta đỡ hắn đứng dậy, hỏi: “Ngươi bị làm sao?”
Yêu tinh nhân sâm chùi nước mắt, thút thít nói: “Ta… ta bị truy sát.”
Có vẻ tên yêu quái này không biết ta đã phát hiện ra chân thân của hắn. Ta gật đầu, bụng nghĩ có đồ ngon thì nên đợi sư phụ về rồi cùng hầm ăn, vì thế đồng ý ngay: “Vây ngươi vào đó trốn trước đi. Sư phụ ta cực kì lợi
hại, người về rồi nhất định sẽ giúp ngươi.”
Chập tối, sư phụ oai
nghiêm quay về, ta còn chưa có cơ hội kể cho người biết, người vừa đi
vào phòng đã cau mày hỏi ta: “Ngươi lôi cái gì về đây thế hả?”
Ta đang định mở miệng thì yêu tinh nhân sâm đã bày cái vẻ oan ức bò ra,
lạy sư phụ ta rồi nói: “Tại hạ là Nam Bội, hôm nay mạo muội tới quấy rầy quả thật chỉ là hành động bất đắc dĩ…”
Hắn còn chưa nói xong thì sư phụ đã nhướn mày, cười lạnh liên tục đi tới nhéo mặt ta, “Nam
phối[1]? Ngươi cũng biết lôi người về cho ta cơ đấy!”
[1] Trong tiếng Trung, Nam Bội và Nam Phối có cách phát âm giống nhau, nhân vật Thiếu chủ đã nghe nhầm.
Sư phụ đứng ở cửa, nhìn ta, chau mày.
“Sư phụ!” Ta hét lên, “Xảy ra chuyện rồi!”
Sư phụ từ tốn bước vào phòng, đứng ì bên giường. Người nheo mắt nhìn ta và yêu tinh nhân sâm hồi lâu, bỗng nhiên cất tiếng hỏi như có như không:
“Tiểu Tường Tử, ngươi muốn làm gì trên giường vi sư vậy?”
Ta nhìn sư phụ thành thật đáp: “Hòa hợp song tu với yêu tinh nhân sâm.”
Ta còn định nói thêm thì sư phụ đã túm lấy cổ áo yêu tinh nhân sâm, kéo
tên yêu tinh đang ngất xỉu như một cái bao tải tới trước cửa sổ. Có vẻ
sư phụ còn lười mở cả cửa, xuất chưởng phá nát luôn, vác yêu tinh nhân
sâm lên ném ra ngoài y chang rác rưởi, không biết là ném tới phương trời nào sau núi rồi, chỉ có một vệt máu mũi vẫn còn tươi trên mặt đất chứng minh được rằng yêu tinh nhân sâm đã từng tới đây.
Ta kinh ngạc há hốc miệng, đờ đẫn nhìn sư phụ.
Người ngoảnh đầu lại, gió ngoài cửa sổ thốc vào phòng khiến tóc tai rối tung. Người nhìn ta, buông một câu trêu chọc như thường ngày: “Tiểu Tường Tử, to gan thật, ngươi nói lại một lần nữa xem, làm cái gì cơ?” Ta thoáng
nhận thấy trong mắt sư phụ có điều gì đó không giống bình thường.
Mà mặc kệ bây giờ lòng sư phụ đang nổi sóng thế nào, ta cảm thấy tất cả
mọi người trên thế gian này chẳng có ai hiểu lòng ta đang chao đảo ra
sao, ta lắc đầu nhìn chằm chằm vào sư phụ, khóc lóc kể lể: “Hầm gà không cho, song tu cũng không cho, giờ còn ném hắn đi nữa! Người không muốn
con được vui vẻ!” Ta ôm đầu, giọng khản đặc: “Nếu không phải người ghét
Tiểu Tường Tử, thì chính là đã phải lòng tên yêu tinh nhân sâm Nam Bội
kia rồi!”
Ta nghe thấy tiếng sư phụ hít sâu thật sâu.
Vừa
nghĩ đến việc sư phụ sẽ không yêu quý ta như xưa nữa là ta lại cảm thấy
bầu trời như sắp sụp xuống, nặng tới mức khiến ta không thể đối mặt với
sự thật.
Ta túm lấy quần áo, vừa mặc vừa chạy ra ngoài: “Sư phụ
không cần con nữa! Con cũng không cần sư phụ nữa! Không có gà hầm nhân
sâm, thì sẽ có gà tơ hầm nấm!”
Mười ba tuổi, ta đã làm một việc
lớn nhất đời này, ta, Tiểu Tường Tử, quần áo xộc xệch chạy khỏi phòng sư phụ, khóc suốt quãng đường, chạy hùng hục xuống núi, sau đó…
Bỏ thầy mà đi.