Bảy Kiếp Xui Xẻo
Chương 23 :
Ngày đăng: 13:53 18/04/20
Hỏi… Hỏi hay lắm, mặt ta đỏ bừng, day day thái dương: “Ai ghen chứ,
chẳng qua là ta… ta đang nhắc nhở ngươi thôi, lúc còn sống ngươi đã gả
cho Tử Huy rồi, vậy nên phải trung trinh như một, không lấy hai chồng.”
Nàng ta gõ đầu như chợt nhớ ra: “Vừa nãy quên mất ta đã gả cho Tử Huy rồi.”
Quả nhiên nàng ta bị bỏ rơi là vì quá đần!
“Chỉ tại lâu rồi.” Cô gái nhìn lên trần căn phòng đá, “Ta đã chờ tới độ quên rồi.” Giọng nói mênh mang, ngơ ngác thẫn thờ. Ta không nỡ nói cho nàng
ta biết, nàng ta thật sự đã chờ lâu lắm rồi, lâu tới mức ngay cả sức
mạnh của tàn hồn cũng dần tan biến, nếu cứ chờ tiếp, thì chắc chắn có
một ngày nàng ta sẽ biến mất hoàn toàn khỏi thế gian.
“Vì sao
ngươi lại phải ở đây đợi Tử Huy? Vì sao không tự đi tìm y?” Ta hỏi, tàn
hồn đã mòn đến mức này, nàng không chờ ở đây ngàn năm thì ít ra cũng
phải đến trăm năm rồi.
Cô gái ấy vẫn lắc đầu: “Ta không nhớ nổi,
nhưng ta biết mình không thể rời khỏi đây.” Nàng ta nhìn ta đầy mong
mỏi, “Vậy nên ngươi có giúp ta đưa Tử Huy tới đây được không? Ta sẽ trả
nợ giùm chàng, nghĩ mọi cách trả cho chàng.”
Ta ngoảnh đầu nhìn Sơ Không, Sơ Không vẫn cố chấp lắc đầu: “Không giúp, yêu tinh đá kia chẳng phải hạng tốt đẹp gì.”
“Không, ngươi nói sai rồi.” Cô gái kia nghe Sơ Không nói xong vội vàng phản bác: “Tử Huy tốt lắm. Tốt lắm.”
“Ồ, nếu Tử Huy của ngươi tốt như thế thì sao ngươi phải cô đơn đợi ở đây,
một tàn hồn mục nát như ngươi chắc cũng phải đợi ở đây mấy trăm năm ấy
chứ, vì sao y không nhớ ngươi ở nơi đây? Không tự tới tìm ngươi? Nếu y
đã là chồng của ngươi, đã không quan tâm chăm sóc ngươi mà còn muốn đi
tìm niềm vui mới.” Sơ Không ngừng một lát, ta cảm thấy câu này hắn ám
chỉ gì đó, đưa mắt liếc hắn một cái, hắn cũng đang lừ mắt nhìn ta, nói
tiếp: “Một yêu tinh bạc tình như thế, ngươi nói cho ta xem y tốt ở điểm
nào?”
Cô gái ấy trầm mặc rất lâu, cơ thể đã trong suốt non nửa
ngồi xuống ghế đá, nàng ta bưng mặt, giọng run run: “Xin lỗi, là ta
không tốt…”
Sơ Không há hốc mồm đang định nói, ta không chịu được nữa, vội vàng bịt chặt miệng hắn lại, cướp lời nói: “Cô nương đừng
khóc, tốt hay không đâu chỉ tranh luận chốc lát mà rõ. Ta không giống
cái tên nhỏ nhen, bụng dạ hẹp hòi này, ta giúp ngươi.”
Sơ Không hất tay ta ra, u ám nói: “Ngươi muốn bị đánh à?”
Ta không đáp lại hắn, ta cảm thấy bây giờ hắn sẽ không đánh ta. Cô gái kia thấy ta đồng ý, đầu tiên là ngây người, sau đó kích động bay tới quanh
người ta liên tục nói cảm ơn, nhưng đột nhiên chỉ cách ta đúng ba bước
“Chuyện gì?”
Sơ Không liếc mắt nhìn ta: “Đó là chuyện xảy ra trước khi người nào đó
được hóa thành tiên, có nói ngươi cũng không biết.” Khi nói còn nhấn
mạnh cụm “được hóa thành tiên” đầy vẻ kỳ thị. Ta nheo mắt, bất mãn nhìn
Sơ Không. Hắn không đợi ta nói đã tiếp lời: “Kể ra, ngươi có cảm thấy
quỷ hồn vừa rồi giống ai không? À… Hay nói cách khác, là ai giống quỷ
hồn kia?”
Ta khinh bỉ nhìn Sơ Không: “Ai? Ngươi?”
“Hừ, nực cười.” Sơ Không cười khẩy: “Trong trí nhớ của ông đây, người có thể
ngốc đến mức như cô gái vừa nãy, chỉ có kiếp trước của ngươi – Tường ngố đến không thể ngố hơn thôi. Ngươi không thấy kiếp đó của ngươi và nữ
quỷ ngây ngô này cực kì giống nhau sao?”
Ta giật mình, không phản bác lại lời Sơ Không ngay, mà lục lọi hình ảnh ngốc nghếch kiếp trước
so sánh với A La vừa nãy, đúng là ở mặt đó hai bên giống nhau thật. Ta
nghĩ kỹ, A La nói Tử Huy là chồng của nàng ta, chắc chắn lúc còn sống
hai người họ phải yêu nhau nên mới lấy nhau, có lẽ Tử Huy cũng thích A
La. Trông cái vẻ đã chết từ lâu này của A La, chắc chắn là gặp gỡ và yêu Tử Huy trước Tường ngốc rồi, ừm… Nếu nói thế, Tử Huy muốn lấy ta ở kiếp thứ hai, liệu có phải một phần nguyên nhân là vì ta cực kì giống “vợ
trước” của y không…
Ta đang suy nghĩ thì tiếng cười sang sảng của Sơ Không đã vang lên: “Ha ha, biết ngay người khác thích ngươi không
phải vì ngươi có sức hút rồi, thoải mái cả người.”
“Ngươi có thể đừng cười hèn hạ như thế nữa được không?”
“Nụ cười này của ta là nụ cười hả hê.”
Vừa bắt đầu cãi nhau với Sơ Không thì bỗng nghe thấy một tiếng hét khàn cả
họng vọng từ phương xa tới: “Tướng quân!” Hai chúng ta ngẩng đầu lên, Sở Dực dẫn theo mấy chục binh sĩ chạy từ trên chỗ nước nông xuống, còn
chưa tới gần, Sở Dực đã lo lắng hô lên: “Tướng quân ổn không?”
Ta há hốc miệng, bất giác định trả lời, thì Sơ Không đã giành trước một
bước, giọng điệu điềm tĩnh và thận trọng: “Vẫn ổn, quân đâu?”
“Tướng quân yên tâm, quân đội đã tập kết ở tiền tuyến, đang trong quá trình thống kê thương vong.”
“Tốt.” Sơ Không gật đầu, “Theo bản tướng về doanh trại, chấn chỉnh quân đội xong thì xông vào Cẩm Dương.”
“Dạ!”
Ta nghe thấy tiếng Sơ Không cười nham hiểm bên cạnh: “Ông đây sẽ khiến nước Vệ phải hối hận vì đã tới thế giới này.”
Này… Sơ Không, ngươi hăng hái thật đấy…