Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 100 : Không tìm được đường về

Ngày đăng: 01:47 30/04/20


Tiễn mợ đi mà Cố Sơ như vừa tiễn một vị thần, sức cùng lực kiệt nằm gục trên sofa, rất lâu sau mới bình thường trở lại. Lần thăm hỏi này của mợ để lộ không ít tin tức, nhất thời khiến cô chân tay bối rối. Cầm tờ chi phiếu lên, cô nhìn chằm chằm vào chữ ký bên trên rất lâu. Rõ ràng là chữ của cô, nhưng cũng lại không phải.



Ngẫm nghĩ hồi lâu, cô gọi điện cho Kiều Vân Tiêu nhưng không liên lạc được.



Cô bèn gọi tới cho Cố Tư. Cố Tư nhận máy, giọng rất nhỏ, chẳng mấy chốc nó như vừa đi từ chỗ nào ra, âm lượng lại trở lại bình thường. Nó nói đang ở trong thư viện, Cố Sơ lại dỏng tai nghe thấy có tiếng bạn đang gọi Cố Tư nên cũng yên tâm hơn ít nhiều.



Hỏi về chuyện bạn trai, Cố Tư cười, nói mợ nhìn nhầm, gần đây nó đang bận rộn thi cử.



Có lẽ là mợ nhìn nhầm thật, Cố Sơ cảm thấy mình như vừa thay da, cả người mệt mỏi hơn bội phần.



Di động rung lên đúng lúc ấy.



Cô tưởng là Kiều Vân Tiêu, cầm lên xem, một giây sau liền bật dậy khỏi sofa.



Là Lục Bắc Thần.



Là một tin nhắn đơn giản mà khắt khe của anh: Đúng hai giờ chiều mai, CA5558, chuyến bay số 1 từ Phố Đông, Thượng Hải tới Quỳnh Châu, em tới đón tôi.



Câu chữ cũng giống như giọng điệu của anh, ngang tàng và ép buộc.



Cố Sơ nhìn chằm chằm tin nhắn rất lâu.



Một lúc sau cô mới ngớ người, thì ra mấy hôm nay anh đi công tác thật.







Thượng Hải, khách sạn The Ritz-Carlton.



Màn đêm buông xuống, từ ô cửa sổ sát sàn của khách sạn có thể bao quát khung cảnh của cả thành phố biển. Giờ này vừa hay, người không quá ồn ào, một thành phố không đêm như Thượng Hải cũng lạnh đi vài phần, đèn đường và những con thuyền trên mặt nước ung dung đan vào nhau.


Nhưng cô không rõ đây là thói quen nghề nghiệp để lại hay anh thật sự có vấn đề gì.



Bắc Thâm khác anh.



Nhìn chung tính cách của Bắc Thâm khá thoải mái, bừa bãi. Anh ấy không quá cầu kỳ đối với một số chuyện, ví dụ như ăn uống hay ngủ nghỉ. Nếu anh ấy muốn ngủ, nằm thẳng cẳng trên bãi cỏ cũng ngủ được.



Tâm trạng của Cố Sơ vô cớ trở nên trĩu nặng.



Cô mở cuộn tranh ra từng chút một, chàng trai trên giấy vẽ sinh động như thật. Sau bao năm tháng trầm lắng, con người có thể sẽ quên đi một số đau thương, nhưng những tiếng cười đùa và những kỷ niệm cảm động ấy thì vẫn còn như mới, như vừa xảy ra hôm qua thôi, ngay cả câu “Anh yêu em” mà Bắc Thâm nói bên tai cô cũng như chỉ vừa thổ lộ, vẫn còn khiến cô đỏ mặt.



Lục Bắc Thâm…



Lục Bắc Thần…



Điểm tương tự duy nhất là đều rất bạo dạn.



Những ngày tháng quân sự rất cực khổ, nói chính xác hơn đối với đám sinh viên mới bọn họ thì quả thực không giống như cuộc sống của con người. Ngày nào cũng phải dậy từ khi trời còn tờ mờ sáng, nội vụ còn phải ngăn nắp, phải chỉnh tề, cứ chốc chốc các thầy giáo ác độc lại thổi còi vào lúc sáng sớm. Đám con một ở nhà được nuông chiều như họ ai nấy đều như tướng bại trận, khoác quần áo, thắt đai lưng, chạy ra ngoài. Đối phó xong với các thầy thì tới lượt trợ giáo gây khó dễ, nhất là trợ giáo của lớp 1 và lớp 2 bọn họ, Lục Bắc Thâm.



Còn chưa tới hai tuần, Cố Sơ đã bị Lục Bắc Thâm phạt đến độ tan tác, tơi bời. Cô hận Lục Bắc Thâm, chỉ muốn vào nhà ăn vác dao ra chém một nhát thật mạnh vào đầu anh ta, sau đó cô sẽ vui vẻ ăn quà vặt, thưởng thức cảnh tượng óc anh ta bắn lung tung.



Đương nhiên, Lục Bắc Thâm cũng nghiến răng nghiến lợi đối với cô.



Nguyên nhân là vì sau khi trải nghiệm ba ngày thê lương thà để bụng rỗng cũng không chịu vào nhà ăn, cuối cùng Cố Sơ cũng vì rơi vào bước đường cùng mà công kích lại. Muốn an toàn vượt qua kỳ quân sự, nhà ăn là khâu phải vượt qua. Đội trưởng của đội cấp dưỡng là một chiến sỹ đã ở trong quân ngũ chín năm trời, con người thật thà, chất phác. Cố Sơ lại khéo miệng, hay nói mấy lời chú ấy thích, lâu dần cũng khiến đội trưởng vui vẻ. Thế là, Cố Sơ giả bộ đau bụng đi vào nhà ăn, làm cho mình và mọi người mấy món ăn ngon.



Tối đó, mọi người được ăn đến mụ mẫm cả người, chỉ có Lục Bắc Thâm là sắc mặt rất khó coi.



Kể từ ngày đó, nhà ăn trở thành ‘mảnh đất vẻ vang’ của Cố Sơ, có thời gian là phải thể hiện một chút, làm mấy món sở trường. Khi không có thời gian thì sẽ trao thực đơn cho đội cấp dưỡng. Đội trưởng đương nhiên rất hớn hở, Cố Sơ trong mắt chú ấy bỗng chốc cũng trở thành thần ẩm thực.



Thuận lợi sống qua mấy ngày nhưng hoàn cảnh tốt không dài lâu. Cuối cùng vào một ngày sau khi huấn luyện trở về phòng nghỉ, chiến tranh giữa Cố Sơ và Lăng Song đã bùng nổ, mà sự bùng nổ của cuộc chiến ấy cũng triệt để kéo theo cuộc quyết chiến theo nghĩa đen giữa Cố Sơ và Lục Bắc Thâm.