Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 108 : Chưa từng yêu ai khác, cho đến tận bây giờ

Ngày đăng: 01:47 30/04/20


Tối hôm đó, con đường từ khu thành cũ của Quỳnh Châu tới cục cảnh sát cực kỳ tắc, đèn đỏ làm nghẽn cả một hàng ô tô, đèn đuôi xe nối thành một dãy đỏ rực đến chói mắt. Cố Sơ ngồi trong xe, lòng hoang mang bất an. Người đàn ông từ đầu tới cuối vẫn lái xe vẫn vững vàng, chỉ trầm mặc, nhìn thẳng về phía trước. Đèn đường lề mề lùi về sau như những con ốc sên, những vòng ánh sáng hắt lên lớp thủy tinh của kính chắn gió, dừng lại trên khuôn cằm hơi căng ra của Lục Bắc Thần nhưng không xuyên thấu được sắc màu trầm lắng tựa biển khơi nơi đáy mắt anh.



“Có lẽ… chúng ta có thể đi xuyên qua đường nhỏ.” Nếu nghe kỹ thì giọng Cố Sơ hơi run rẩy.



Lục Bắc Thần không nói gì nhưng lại đánh tay lái theo ý của cô. Đi đường nhỏ cũng đồng nghĩa với việc phá ngang đường, dấy lên không ít tiếng còi xe phản đối. Lục Bắc Thần làm lơ, cho tới khi lái được vào đường nhỏ, anh rốt cuộc vẫn là người điềm tĩnh nhất.



Sau khi chiếc xe đi ổn định trở lại, người đàn ông vươn tay ra: “Đừng lo lắng, không sao đâu!”



Lúc này Cố Sơ mới nhận ra ngón tay mình siết chặt, khi được anh nhẹ nhàng cạy mở, lòng bàn tay mới đau trở lại.



Tới nơi, trước sau họ vẫn không gặp được Cố Tư. Lục Bắc Thần gọi một cuộc điện thoại, khoảng mười mấy phút sau thì La Trì xuất hiện. Cố Sơ như gặp được cứu tinh, lao tới hỏi thăm tình hình, thậm chí còn nắm lấy cánh tay La Trì.



Chẳng mấy chốc, cô bị Lục Bắc Thần kéo xuống.



La Trì sao không hiểu được tâm trạng của Cố Sơ, sau khi động viên một lượt thì nói rõ tình hình cho cô biết. Một tiếng đồng hồ trước, Cố Tư tới cục cảnh sát, tự thú rằng con bé là hung thủ giết hại Tiêu Tuyết. Vụ án của Tiêu Tuyết bây giờ đang là vụ trọng án hàng đầu. Hung thủ xuất hiện khiến cả cục cảnh sát sửng sốt, điều khiến La Trì càng không thể ngờ đến, người tự thú lại là Cố Tư.



Con bé khai nhận động cơ sát hại Tiêu Tuyết.



Trong bữa tiệc một tháng trước, Tiêu Tuyết và Cố Tư đã nảy sinh xích mích trước con mắt của rất nhiều người. Người chủ của bữa tiệc ra mặt xoa dịu mâu thuẫn đó. Sau khi buổi tiệc kết thúc, hai người họ lại cãi vã một lần nữa. Cố Tư kích động ra tay đánh, lúc ấy cũng có người chứng kiến.



“Nhưng về sau, Cố Tư vẫn còn canh cánh trong lòng những lời chửi rủa của Tiêu Tuyết, tiếp đó đã nảy sinh ý định giết người.” La Trì giải thích với Cố Sơ.



Cố Sơ ngồi trên ghế, trước mặt là cốc nước lạnh, thành cốc tràn ra một lớp hơi nước mỏng. Cô nhìn chằm chằm vào nước lạnh, sắc mặt tái nhợt như đọng sương. Cô lắc đầu, không tin vào lời của La Trì. Cố Tư là người thế nào cô rất hiểu, bình thường nó có hơi cứng miệng một chút nhưng bảo nó giết người, nó làm gì có cái gan đó?



Không ai biết trong quá trình trưởng thành, Cố Tư đã chịu bao nhiêu uy hiếp tinh thần. Nó là một đứa trẻ nhút nhát như thế, từ khi chỉ vừa mới tập đi tới lúc đi học. Cố Sơ còn nhớ có một lần nó bị một cậu bé hơi to con một chút chặn trước cổng trường. Cậu bé nói với nó rằng: Tớ muốn bạn làm bạn gái tớ. Cố Tư sợ đến nỗi vừa về nhà là trốn biệt vào trong chăn, òa lên khóc. Lúc đó, nó mới học tiểu học.



Cố Tư như cái bóng của cô vậy, càng giống như con người thứ hai của cô, một người lạc quan tích cực, một người nhút nhát e dè. Cho tới khi nhà họ Cố xảy ra chuyện, Cố Tư đã hét toáng lên khi ôm cô: Sau này đừng bỏ em lại một mình. Khoảnh khắc đó, thật ra người thay đổi đâu chỉ có mình Cố Sơ?



Những biến đổi long trời lở đất của nhà họ Cố khiến Cố Tư trở thành một đứa trẻ hiếu thắng, chuyện gì cũng hơn thua, rõ ràng là rất nhút nhát nhưng lại luôn muốn xông lên phía trước. Nó nói với Cố Sơ: Chị, chị đừng sợ, em nhất định cũng sẽ bảo vệ chị.



Vì thế khi La Trì nói với cô thứ thật sự khiến Cố Tư nảy sinh ý định giết người là vì những lời nhiếc móc và nhục mạ của Tiêu Tuyết đối với cô thì sợi dây giữ bình tĩnh trong Cố Sơ cuối cùng cũng đứt phựt.



“Theo như Cố Tư kể lại, lúc ấy Tiêu Tuyết đã mắng chửi cô rất khó nghe, hình như còn dây dưa cả chuyện hồi đại học của cô, nói cô…”



Cố Sơ ngước mắt lên nhìn La Trì. Vào giây phút ấy, La Trì không biết nên tiếp tục mở lời như thế nào. Anh ấy đã đoán trước cô sẽ suy sụp, chỉ không ngờ dáng vẻ của cô hiện giờ lại khiến người ta sụp đổ đến vậy. Chính trong ánh mắt ban nãy của cô, La Trì bắt được sự tuyệt vọng của cô, còn cả một sự điên cuồng đang phải nhẫn nhịn, khiến anh nhớ tới sói, một con sói đang bảo vệ con mình, nó mang vẻ bi thương đến lặng người sau khi biết tin con đã bị thợ săn giết chết.


Cố Sơ cảm thấy dường như mình đã ngủ rất lâu, cứ mê man thiếp đi. Có những người, có những chuyện như mơ như thực. Khi cô tỉnh lại thì ngoài cửa sổ trời đã sáng, tấm rèm cửa sát sàn phản chiếu ánh sáng yếu ớt. Cô giơ tay, những vệt sáng hắt lên ngón tay, là mùi của nắng. Đã bao lần tỉnh dậy cô đều thích ánh sáng ban mai thế này, nhưng bây giờ cảm giác nặng nề dâng đầy khiến cô không sao ngủ được.



Cô đã lên giường đi ngủ thế nào cô không còn nhớ nữa, chỉ nhớ trong giấc mơ cô chạy không ngừng nghỉ, đang đuổi theo thứ gì đó.



Phòng khách không có vết tích của ai, Lục Bắc Thần đi từ lúc nào cô cũng không rõ, chỉ còn nhớ anh làm nóng sữa cho cô, sau khi cô uống xong thì cứ thế ngủ thiếp đi. Trong bồn rửa bát trong bếp cũng không có chiếc cốc không nào, cốc sữa tối qua đã được rửa sạch sẽ, để lên giá. Ngủ say như vậy, Cố Sơ chỉ có thể nghĩ tới một khả năng, trong sữa có thuốc an thần.



Cô bàng hoàng nhớ ra tối qua trước khi đưa cô về nhà, Lục Bắc Thần đã tới nhà xác một chuyến. Sở dĩ là bàng hoàng vì trong đầu cô chỉ toàn Cố Tư.



Trên bàn ăn có bữa sáng, trứng gà, sandwich jăm bông, bánh mỳ nướng bơ còn nóng, socola lỏng cùng với dâu tây, sốt việt quất, bánh mặn, cá trắng rán tinh dầu oliu. Rất phong phú, giống như mua từ ngoài về, lại giống như tự làm. Cố Sơ tin là khả năng đầu tiên vì cô không thể tưởng tượng ra Lục Bắc Thần mà xuống bếp sẽ thế nào.



Cô cầm lên xem, là nét chữ của Lục Bắc Thần.



“Đừng quên gọi điện cho mợ trước, sau đó gọi điện cho tôi.”



Cố Sơ nhìn mẩu giấy ấy rất lâu.



Bữa sáng ngon lành không thể khơi dậy khát khao ăn uống của cô, hoặc có lẽ sau khi trái tim bị đả kích thật sự, cảm giác thèm ăn cũng vì thế mà không dám ngông cuồng gây rối. Cô cầm di động gọi một cuộc tới cho mợ. Đầu kia nhận máy rất nhanh, vừa nhận đã hỏi: “Sao lại có đàn ông ở lại nhà cô?”



Cố Sơ nghe mà choáng váng. Cô liếc nhìn sofa, vị trí đặt chiếc gối ôm trên sofa hơi lệch, trong lòng thầm nghĩ, có lẽ tối qua Lục Bắc Thần ngủ ở sofa? Cô chẳng biết, đành trả lời: “Không có chuyện gì ạ.”



“Tối qua đã muộn lắm rồi, tôi gọi cho cô lại là đàn ông nghe máy. Nó nói cô ngủ rồi.”



“… Là vị chuyên gia đó đã quay về. Phòng khách sạn của anh ấy có chút vấn đề nên ở nhờ nhà con một đêm.”



“Chẳng phải cô nói một tuần nữa sao?”



“Về trước ạ.”



Sợ nói nhiều với mợ sẽ để lộ nhiều sơ hở, Cố Sơ chủ động hứa rằng mấy ngày nữa sẽ đích thân đưa vị chuyên gia tới gặp mợ. Lúc ấy Sầm Vân mới bán tín bán nghi kết thúc cuộc điện thoại. Cố Sơ như vừa chiến đấu một trận. Sau khi xảy ra chuyện bất ngờ của Cố Tư, cô không còn sức lực đối phó với mợ nữa. Dựa vào sofa nhắm mắt một lúc, trống ngực trong lòng vẫn không ngừng đập dồn dập. Dù Lục Bắc Thần tối qua có phải đã ngủ lại đây hay không cũng không còn quan trọng nữa, bây giờ điều duy nhất cô lo chính là Tư Tư.



Ánh mắt cô dừng lại ở cánh cửa ấy. Cố Sơ đứng dậy đi về phía tủ để đồ, mở ra. Chìa khóa vẫn nguyên vẹn, cô ít nhiều nhẹ nhõm hơn nhưng rồi lại nghi hoặc. Lục Bắc Thần hoàn toàn có cơ hội để tìm hiểu bí mật trong phòng tranh lần nữa nhưng anh không làm, vì sao vậy?



Nhưng tất cả đều không quan trọng nữa. Cố Sơ quay trở lại ghế sofa, yên tĩnh suy nghĩ rất lâu, trong ánh mắt từ đầu tới cuối là những tia sáng u ám. Rất lâu sau, cô vớ lấy di động, gọi vào số của Lục Bắc Thần. Đối phương nhận máy rất nhanh, cô nhẹ nhàng nói: “Liên quan tới vụ án của Tiêu Tuyết, anh chắc chắn còn chuyện chưa nói với tôi, đúng không? Tôi muốn biết toàn bộ sự tình, được chứ?”



Đối phương trầm mặc một lúc rồi đáp: “Được!”