Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 11 : Khóc Chẳng Ích Gì Đâu

Ngày đăng: 01:46 30/04/20


Cố Sơ mà cười sẽ khiến người ta cảm thấy như sông băng tan chảy, vạn vật sinh sôi, chí ít thì Cố Tư cho là như vậy. Mỗi lần Cố Sơ cười, con ngươi đen láy lại lấp lánh như sao, lúm đồng tiền thấp thoáng luôn khiến người ta đắm đuối. Chị càng được thừa hưởng nét đẹp của mẹ, dù đi tới đâu cũng tự nhiên tỏa sáng. Nhưng Cố Tư sợ nhất nhìn thấy Cố Sơ khóc. Cố Sơ chưa bao giờ gào khóc ầm ĩ. Chị ấy luôn khóc trong im lặng. Từng giọt nước mắt to như hạt đậu đung đưa, trĩu nặng trên hàng mi vừa dài vừa rậm, khiến trái tim người ta cũng đau thắt lại.



Nhưng Cố Sơ rất hiếm khóc.



Khi bố qua đời, Cố Sơ không khóc. Cố Tư tưởng rằng chị ấy không đau lòng. Chị nói với Cố Tư: Vì chị còn mẹ, còn em, gia đình mình vẫn chưa ly tán. Khi mẹ qua đời, Cố Sơ cũng không rơi một giọt nước mắt nào. Cố Tư cảm thấy chị quá nhẫn tâm. Chị nói với Cố Tư: Vì chị còn có em.



Cố Sơ nói với Cố Tư rằng: Khóc chẳng ích gì đâu.



Vậy, nếu một ngày cả em cũng không còn nữa thì sao? Cố Tư từng hỏi Cố Sơ câu ấy.



Cố Sơ nhìn cô, nghiêm túc nói với cô rằng: Thế thì chị nhất định sẽ an táng em ở một nơi em thích nhất, sau đó chị sẽ khóc rất đau lòng.



Thế nên, Cố Tư thích nhìn Cố Sơ cười. Cô không muốn chị ấy khóc.







“Có thể nói cho em biết chị quen Tiêu Tuyết thế nào không?” Cố Tư thấy Cố Sơ cười, tâm trạng cũng thoải mái hơn. Con bé nhớ lại câu hỏi của người cảnh sát lúc ở sở cảnh sát.
Cố Tư trừng mắt với cô. Một lúc sau, thấy Cố Sơ thật sự không màng tới mình, cũng hiểu rõ chẳng hỏi được gì về chuyện này nữa, con bé gặm nốt mấy miếng táo còn lại rồi dựa vào sofa thở dài, sau đó nghiêng đầu nhìn Cố Sơ. Ánh sáng ngoài cửa sổ vừa hay được bẻ ngoặt ở bệ cửa sổ rồi hắt xuống gương mặt Cố Sơ. Khi hàng mi dài của cô chớp chớp, dường như có thứ gì ấm áp rơi xuống. Những tia nắng vàng rực đó chiếu vào làm làn da cô cực kỳ trắng sáng.



Chiếc đồng hồ treo tường nhảy vang từng nhịp. Thi thoảng có tiếng những chiếc chuông gió chạm nhẹ vào nhau. Phòng khách cực kỳ yên ắng.



Qua một lúc rất lâu, Cố Tư mới khẽ gọi một tiếng: “Chị Cố Sơ!”



“Ừ?”



“Chị có biết em đang nghĩ gì không?” Cố Tư nhìn đi chỗ khác, ánh mắt trở nên hụt hẫng: “Giá như…”



“Giá như bố mẹ vẫn còn sống.”



Cố Tư mím chặt môi.



“Nếu bố mẹ còn sống nhất định sẽ không để em phải chịu nhiều thiệt thòi như vậy.” Cố Sơ nói hết tâm nguyện trong lòng thay con bé. Cô giơ tay lên xoa đầu nó: “Nhưng em vẫn còn chị ở đây mà. Chị tuyệt đối sẽ không để em bị tổn thương, bất luận là chuyện gì.”



Khoang mũi Cố Tư chợt cay xè, rồi con bé ôm chặt lấy Cố Sơ: “Em cũng sẽ bảo vệ chị. Em chỉ còn chị thôi, nhưng chị cũng chỉ còn em mà. Chúng ta là những người thân thiết duy nhất của nhau, chẳng phải sao? Chị! Sau này em nhất định cũng sẽ kiếm thật nhiều, thật nhiều tiền. Chị không thể sống nghèo khổ được. Chúng ta đều không thể sống nghèo khổ được.”







Chị gái cô, vừa kiên cường vừa yếu đuối. Trong suy nghĩ của cô, kỳ thực người thật sự nên được bảo vệ là chị ấy mới phải…