Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 110 : Muốn khóc bao nhiêu, con tim đau bấy nhiêu

Ngày đăng: 01:47 30/04/20


Muốn lấy lòng một người thì khó nhưng làm mích lòng một người thì lại cực kỳ dễ dàng. Cố Sơ biết, hành vi ban nãy của mình đã xúc phạm tới anh. Câu nói vừa rồi của Lục Bắc Thần trở thành một lưỡi dao, sắc nhọn tới mức có thể rạch tung lồng ngực, rình trộm những suy nghĩ nội tâm của cô. Việc tự thú của Cố Tư đã cướp hết lý trí của cô. Cô không thân thiết với La Trì, người duy nhất có một chút qua lại chính là người đứng trước mắt, Lục Bắc Thần.



Tất cả các số liệu trong từng xấp hồ sơ đó đều in hằn trong đầu cô. Cô những tưởng đó là toàn bộ tình tiết vụ án nhưng bây giờ ngẫm kỹ lại thì đó chẳng qua chỉ là số liệu kiểm tra đo lường hài cốt của Tiêu Tuyết. Lục Bắc Thần đang nghi ngờ ai, La Trì đang theo dõi ai, sao có thể xuất hiện trong tài liệu?



Trước giờ cô luôn xem thường việc làm này, hành động bán đứng bản thân để đạt được mục đích nào đó. Cô biết, Lục Bắc Thần lại càng khinh bỉ hơn. Một người ưu tú như anh thiếu gì phụ nữ bên cạnh?



Nhưng cô còn có thể cậy nhờ ai đây?



Khi không hy sinh bất kỳ thứ gì thì một Lục Bắc Thần vẫn luôn canh cánh trong lòng một nỗi hận dựa vào đâu để giúp cô? Cô khó mà đọc được tâm tư của anh, cũng giống như cho đến tận bây giờ cô vẫn không hiểu việc anh theo đuổi cô là có ý gì. Nếu nhất quyết phải đưa ra một đáp án, cô nghĩ, anh chẳng qua chỉ muốn tận mắt chứng kiến cô rơi xuống vực thẳm, muôn kiếp không thể trở lại.



Trong thế giới của người trưởng thành, có một vài chuyện chẳng cần vòng vo tam quốc. Nụ hôn bớt đi cái ngượng nghịu khẽ khàng của thời thanh xuân, lại nhiều thêm sự lão luyện, mãnh liệt của những người trưởng thành, giữa đàn ông và phụ nữ không còn đè nén khao khát đối với đối phương, có lẽ chỉ vừa mới quen nhau hay đôi khi chỉ vì một ly rượu…



Cô hiểu quy tắc của người trưởng thành, vì cô đã mất đi tư cách theo đuổi những ngây ngô non dại.



Loại giao dịch thẳng thắn này cũng là thứ duy nhất cô có thể bỏ ra, coi mình như một tế phẩm để dâng hiến. Lời từ chối của anh lại khiến cô ngỡ ngàng. Hay là cô đã đánh giá quá cao bản thân mình. Là Bắc Thâm đã khiến cô hiểu lầm. Khi trước, Bắc Thâm cũng từng tò mò về cô, những cảm xúc nhẫn nhịn và cánh tay không yên phận đó nói với cô rằng, anh khao khát cô như vậy. Lúc đó cô đã nghĩ, nhất định sẽ dành những gì tốt đẹp nhất của mình cho anh.



Cho tới khi, anh và cô đi tới ngã ba đường, cô rẽ trái, anh rẽ phải, lưng tựa lưng trở thành khoảng cách ba mét.



Điều không nên nhất của Lục Bắc Thần là thể hiện ra ngoài một sự khao khát giống như Bắc Thâm. Cho dù anh chỉ giả vờ thì cũng không nên cho cô hy vọng ấy. Nếu cô sớm biết, nhất định sẽ không đánh đổi cả chút tôn nghiêm cuối cùng.



“Nếu hôm nay người tới đây là La Trì hoặc những người khác thì sao?” Rất lâu sau, Lục Bắc Thần quay người nhìn cô và hỏi.



Cố Sơ từ từ cụp mắt xuống.



Phải, cô biết là sẽ như vậy.



“Tôi không thể nhìn thấy Tư Tư xảy ra chuyện.” Cô trả lời câu ấy.



Sắc mặt Lục Bắc Thần tái đi, xanh mét. Bàn tay kẹp điếu thuốc chống trên bệ cửa sổ, đầu lọc lặng lẽ cháy, tàn thuốc đã dài thêm cả một đoạn. Anh nhìn chằm chằm cô rất lâu, rít mạnh một hơi thuốc rồi nhả khói, ném thẳng điếu thuốc ra ngoài cửa sổ.



“Rất tốt!” Anh buông hai chữ này ra, nặng nề vô cùng.



Sau đó anh sải bước đi tới trước sofa, bất thình lình bế bổng cô lên, đi tới phòng ngủ, ném cô lên giường. Cố Sơ cảm thấy sống lưng bị va đập đau đớn, mắt nhìn thấy anh đè thẳng xuống.


Lục Bắc Thần cúi đầu nhìn.



Cô ý thức được hành vi của mình hơi quá, bèn buông tay, lại thấy mình vừa làm nhàu cổ áo anh bèn đưa tay vuốt phẳng lại, áy náy nói: “Xin lỗi nhé!”



“Trong công việc, tôi yêu cầu rất nghiêm khắc.”



“Không thành vấn đề!” Cố Sơ lập tức bày tỏ thái độ.



Lục Bắc Thần nhướng mày: “Tôi phải nói rõ một chuyện. Em đã làm trợ lý cho tôi thì không được phép chủ động xin nghỉ việc, trừ phi tôi cảm thấy em không thể làm việc được.”



Cố Sơ gật đầu như gà mổ thóc.



Lục Bắc Thần nhíu mày, cô lại lắc đầu ngay, biểu thị bằng cả ngôn ngữ: “Yên tâm đi, tôi tuyệt đối không chủ động xin nghỉ việc đâu!”



“Tốt, bây giờ em chuẩn bị một chút rồi lập tức đi theo tôi.” Lục Bắc Thần đứng lên.



Cố Sơ không suy nghĩ gì hết, cũng đứng dậy nói: “Tôi có thể đi ngay.”



“Với diện mạo này?” Lục Bắc Thần quan sát cô.



Lúc ấy Cố Sơ mới tỉnh ra mình vẫn còn mặc quần áo ngủ, cô nói nhanh: “Đợi tôi 10 phút, à không, 5 phút thôi, 5 phút là tôi ok.”



“5 phút? Được!” Lục Bắc Thần cười: “Chậm một phút là tôi sẽ đổi ý ngay.”



Cố Sơ nghe thế, chạy ngay vào phòng ngủ.



“Đợi đã!” Lục Bắc Thần gọi giật cô lại.



Cô quay đầu, đợi anh dặn dò. Lục Bắc Thần chỉ vào cổ, mỉm cười: “Lúc làm việc thì em phải tôn trọng cấp trên, ngoài những lúc đó ra, tôi không để ý.”



Cố Sơ biết anh ám chỉ hành động cô ôm cổ anh ban nãy, mặt lập tức đỏ bừng. Lục Bắc Thần không nói nhiều với cô nữa, giơ tay lên nhìn giờ rồi nói không chút khách khí: “Còn 4 phút!”



Cố Sơ lao vào trong như tên lửa…