Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 112 : Tôi chỉ cần đáp án sau khi em phân tích bằng lý trí

Ngày đăng: 01:47 30/04/20


Về sau, Cố Sơ cuối cùng cũng hiểu một chuyện. Thì ra Cố Tư đã trưởng thành rồi. Nó không còn là con bé nhút nhát chỉ thích nắm chặt tay cô mới dám qua đường nữa. Nó đã 20 tuổi, đã là một người lớn. Liên quan tới chuyện bạn trai, thật ra họ cũng chưa bao giờ tâm sự nhưng trong lòng Cố Sơ thì luôn cảm thấy Tư Tư rốt cuộc cũng chỉ là một đứa trẻ, chuyện hẹn hò, kết hôn rồi sinh con có vẻ vẫn còn rất xa vời.



Đó hình như là năm thứ hai sau khi họ trở về Quỳnh Châu, cũng là mùa hạ, chỉ có điều trời đổ mưa. Cơn mưa ấy rất đột ngột, không một dấu hiệu báo trước nào, làm ướt rượt hai người họ đang đi dạo bên bờ biển. Cô kéo Cố Tư vào đình trú mưa. Chiếc đình rất nhỏ, vừa đủ chứa được hai người họ, không thể chừa ra không gian cho người thứ ba nào nữa. Cô và Tư Tư ngồi tựa vào lưng nhau, nghe tiếng mưa lộp bộp rơi xuống mái hiên, nhìn ra mặt biển bị mây đen nuốt chửng cách đó không xa, những con hải âu không kịp trú mưa đang bay dáo dác, đôi cánh gần như đã dính vào nước biển.



Cố Tư nói với cô: Chị à, sau này thế giới của chị chỉ có em, thế giới của em cũng chỉ có chị, giống như chiếc đình này, không chứa được người thứ ba nữa.



Lúc ấy giọng nói của Cố Tư rất thê lương. Cô không nhìn vào ánh mắt của Cố Tư nhưng cũng có thể đọc được từ giọng nó một cảm giác trơ trọi và khó khăn đối với cuộc sống. Cô bèn nắm tay Cố Tư và nói: Cuộc sống này vẫn cứ phải tiếp tục. Rồi em cũng phải có bạn trai, một trang hoàn toàn mới sớm muộn gì cũng sẽ lật mở.



Cô còn nhớ lúc nói xong câu này, đến chính cô còn cảm thấy mình giống hệt cha xứ. Cố Tư nằm bò lên chân cô mà đáp: Ngày nào chị còn chưa lấy chồng, em sẽ không tìm bạn trai, nếu không chị sẽ cô đơn lắm.



Cô chẳng tin vào lời của con nít, dẫu sao thì tình yêu là thứ không bao giờ chịu sự kiểm soát của lý trí. Tình yêu đi thì chẳng ai giữ được nhưng tình yêu đến, muốn tránh cũng nào có tránh nổi. Vậy mà cô đã tin vào sự chân thành của Cố Tư hôm đó.



Cũng giống như cô suy nghĩ vậy, một người làm chị như cô nhất định phải tự tay đeo khăn voan cho em gái mới được.



Cố Tư rốt cuộc vẫn phải lớn khôn, cuối cùng nó cũng có bạn trai. Nhưng Cố Sơ không ngờ là, yêu đương hẹn hò đàng hoàng là được rồi, sao lại khiến mọi chuyện phức tạp đến nông nỗi này? Lục Bắc Thần không trả lời câu hỏi của cô. Có lẽ đối với đàn ông mà nói, giải đáp một chuyện như vậy dù đáp án đưa ra có là khẳng định hay phủ định thì cũng có vẻ hơi nhiều chuyện.



Hơn nữa, đây vốn dĩ là một câu hỏi không cần Lục Bắc Thần trả lời. Cố Sơ hiểu rõ, Cố Tư và Tiêu Tuyết dính líu tới nhau, một phần rất lớn bắt nguồn từ người đàn ông tên Lưu Kế Cường kia.



“Chi phiếu là của Cố Tư.” Lục Bắc Thần nói.



Cố Sơ như bị ai đánh mạnh vào đầu, nhớ ra tờ chi phiếu đó. Ban đầu cô hiểu nhầm là của Kiều Vân Tiêu, thậm chí còn từng nghi ngờ Lục Bắc Thần, duy chỉ có Cố Tư là hoàn toàn không nghĩ tới. Cô quên mất Cố Tư từng bắt chước chữ ký của cô, còn nói với cô rằng: Chị, khi nào thì chữ em mới đẹp được như chữ chị?



Tất cả những bí ẩn dường như đều đã thông suốt.




Đương nhiên là cô đưa ra được kết luận, hơn nữa cô cũng đã nói trước đó rồi, không nói ra vì sợ lại bị anh rầy một trận. Nhưng bây giờ thấy anh hỏi như thế, cô liếm môi, đằng hắng nói: “Thế nên, đây là một vấn đề logic, Cố Tư vốn dĩ không thể là hung thủ.”



Lục Bắc Thần cong môi, nụ cười càng đậm hơn.



Cố Sơ không cảm thấy có gì buồn cười, cô lẩm bẩm: “Câu này tôi đã nói từ đầu rồi.”



Giọng cô rất nhỏ nhưng vẫn bị Lục Bắc Thần nghe được. Anh đứng dậy đi tới bên cạnh hài cốt, từ tốn nói: “Cái tôi cần chỉ là một đáp án sau khi em đã phân tích một cách lý trí.”



Cố Sơ im lặng, trong bụng thầm nghĩ, rõ là tốn thời gian.



“Vậy thì chúng ta sẽ đặt ra giả thiết thứ hai, giả sử Lưu Kế Cường là hung thủ.” Cơ thể Lục Bắc Thần dựa vào bàn khám nghiệm, đưa ra phân tích thứ hai.



Cố Sơ dĩ nhiên sẽ không ngốc nghếch đâm đầu vào họng súng của anh lần nữa. Lần này cô cố gắng suy nghĩ: “Hắn ta đáng nghi nhất. Thứ nhất, hắn đưa cho Cố Tư một tờ chi phiếu, hơn nữa số tiền rất lớn. Thứ hai, hắn và Cố Tư có quan hệ yêu đương. Thứ ba, Cố Tư sau khi nhận được chi phiếu mới tự thú. Thứ tư, tôi đã xem qua tài liệu, hắn mở một xưởng sản xuất dược phẩm, muốn lấy được dung dịch Propranolol là chuyện dễ như trở bàn tay.”



Lục Bắc Thần cười khẽ: “Vậy thì nếu Cố Tư là con cừu non nhận tội thay, vì sao không khai báo quá trình gây án?”



Cố Sơ định buột miệng nói: Vì nó đang nhận tội thay Lưu Kế Cường. Nhưng chợt suy nghĩ lại, đầu cô bỗng nhiên nổ tung. Ừ nhỉ, Tư Tư nhận tội thay Lưu Kế Cường, vậy thì hắn ta chắc chắn sẽ nói với Tư Tư toàn bộ quá trình gây án, Tư Tư đáng nhẽ phải kể hết để phối hợp với cảnh sát mới đúng, chỉ cần đổi lại hung thủ là nó mà thôi, như vậy thì cảnh sát cũng không cần điều tra đi điều tra lại. Đây thật ra là một suy luận logic rất bình thường, chỉ có điều giống như Lục Bắc Thần đã nói, con người luôn thích tin vào ấn tượng ban đầu.



“Thế nên…” Cô ôm ngực, bàng hoàng.



Lục Bắc Thần lại gần cô, nhìn chăm chú vào mắt cô, đã có những dịu dàng được nhào nặn trong ánh mắt. Anh nói từng từ từng chữ: “Thế nên, Lưu Kế Cường hoàn toàn không thể là hung thủ.”