Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc
Chương 115 : Chọc thủng nghi vấn quan trọng
Ngày đăng: 01:47 30/04/20
Cố Sơ không thể phân tích bí mật của Lưu Kế Cường nhưng bí mật của Cố Tư thì một người làm chị như cô rất muốn biết rõ ngọn ngành. Sau khi Cố Tư gặp Cố Sơ thì rõ ràng rất lúng túng. Con bé cúi gằm, nhắm mắt, đầu ngón tay đan chặt vào nhau, từ đầu tới cuối không dám ngẩng lên nhìn Cố Sơ.
Trong phòng chỉ có Cố Sơ và Cố Tư. Lần này Lục Bắc Thần không đi theo. Anh ngồi trong phòng quan sát, theo dõi tất cả những việc xảy ra qua chiếc gương một chiều. La Trì cũng ở đó, đưa cho Lục Bắc Thần một điếu thuốc, hỏi: “Suy nghĩ thế nào vậy?”
Lục Bắc Thần đón lấy điếu thuốc, im lặng. Anh biết La Trì đang hỏi gì. Thấy anh không đáp, La Trì nhân tiện châm cho anh điếu thuốc, cười: “Đúng là hành động cá nhân của cậu nhưng lần này dính líu với vụ án của Tiêu Tuyết. Cả hai vị ngồi trong kia đều từng có dây mơ rễ má với Tiêu Tuyết đấy.”
Lục Bắc Thần rít một điếu thuốc, chậm rãi nhả ra một làn khói, ánh mắt từ đầu tới cuối vẫn nhìn vào bên trong, một lúc sau mới nói: “Cô ấy có năng lực ở lại bên cạnh tôi.”
“Theo tôi được biết yêu cầu của cậu đối với trợ lý đâu có thấp.”
Lục Bắc Thần bật cười: “Cô ấy tệ lắm à?”
“Chí ít thì trình độ văn hóa có vấn đề.”
Lục Bắc Thần quay đầu nhìn La Trì: “Cô ấy chỉ đang bảo lưu mà thực tế là năng lực quan trọng hơn. 17 tuổi cô ấy đã đỗ thủ khoa đại học A, học kỳ 2 năm nhất đã có thể cùng thầy hướng dẫn đi sâu nghiên cứu một đề tài của năm ba. La Trì, cô ấy là một thiên tài.” Nói tới đây, anh lại nhìn vào bên trong, bổ sung một câu như suy nghĩ gì đó: “Chỉ có điều, cô ấy cần được dẫn dắt.”
La Trì chăm chú quan sát biểu cảm của Lục Bắc Thần với vẻ hứng thú, tuy rằng sắc mặt anh không có thay đổi nào quá rõ rệt. Nhưng La Trì làm nghề gì chứ? Anh ấy điều tra phá án, giây phút này Lục Bắc Thần càng tỏ ra bình thản, anh ấy càng cảm thấy có vấn đề.
“Cậu hiểu rõ về cô ấy quá nhỉ, còn điều tra cả biểu hiện của cô ấy ở trường đại học nữa?”
“Cậu nói đấy thôi, tôi yêu cầu trợ lý của mình rất cao.” Anh dùng câu nói ban nãy của La Trì để đáp trả.
La Trì gạt tàn thuốc: “Theo tôi thấy, cậu thích cô bé ấy rồi. Gần đây cậu thân thiết với cô ấy lắm nhá.” Sau đó anh ấy hất cằm vào trong phòng: “Bây giờ cả mấy công việc đi theo này cậu cũng làm luôn. Hai người ai là trợ lý của ai thế? Nếu là bình thường, cậu chẳng hơi đâu ngồi lại phòng quan sát thêm một lúc.”
Lục Bắc Thần tay kẹp điếu thuốc, đầu lọc đỏ rực điểm xuyết cho ngón tay, tựa một đóa hoa đang nở rộ. Anh cũng gạt tàn thuốc, rồi rít thêm một hơi, khói thuốc bay ra từ khóe miệng anh. Anh lên tiếng, giọng thản nhiên: “Thích đấy, sao? Phạm pháp à?”
La Trì sững người, ban nãy anh ấy cũng chỉ tùy tiện hỏi một câu trêu đùa thôi. Lục Bắc Thần là người thế nào, tuy rằng La Trì tiếp xúc chưa phải là quá lâu nhưng cũng ít nhiều hiểu được cậu ta có một cái tật quái đản là gần như không gần gũi với phái nữ, chỉ thích vùi đầu làm việc. Trước đây anh ấy đã nghe nói nam thần nổi danh của giới pháp y trước giờ vẫn một thân một mình, cô đơn lẻ loi. Một người thành công như cậu ta, bên cạnh đáng nhẽ phải không thiếu phụ nữ mới phải nhưng cậu ta thì khác. Ngoại trừ Lâm Gia Duyệt, thì rất ít khi cậu ta có tin đồn với phụ nữ, rất nhiều người nghi ngờ có phải vì liên quan tới ngành nghề pháp y không, nhưng theo những gì La Trì đánh giá về tình trạng cá nhân của Lục Bắc Thần thì cứ để ý ánh mắt của mấy cô gái trong cục khi nhìn cậu ta là biết chẳng liên quan gì tới nghề nghiệp.
Khi Lục Bắc Thần vừa tới Quỳnh Châu, các lãnh đạo đặt an nguy của cậu ta lên hàng đầu, sợ cậu ta ở đây gặp phải chuyện gì nguy hiểm, thứ nữa lo lắng rằng Quỳnh Châu là một thành phố du lịch, cuộc sống về đêm dĩ nhiên sẽ vô cùng phong phú, đặc sắc. Lục Bắc Thần lần đầu tới đây lại định cư lâu dài ở nước ngoài, buổi tối chưa biết chừng lại thấy nhớ mấy trung tâm vui chơi giải trí. Thân phận của cậu ta đặc biệt, nên lãnh đạo đã đặc biệt dặn dò La Trì, bảo anh ấy phải tuyệt đối để ý những nơi Lục Bắc Thần ghé đến.
Nhưng điều khiến La Trì rảnh rang là Lục Bắc Thần là người đến cả sạp ăn ven đường cũng rất gần như không quan tâm, nói chi tới vui chơi giải trí. Thời gian gần đây anh ấy hay phải qua lại với Lục Bắc Thần, suy nghĩ cũng bắt đầu có sự thay đổi. Nếu nói Lâm Gia Duyệt là bạn gái tin đồn của cậu ta thì cũng chẳng thấy cậu ta đối xử tốt đến mức nào, đến cả mấy hôm trước Lâm Gia Duyệt rời khỏi Quỳnh Châu cũng không thấy Lục Bắc Thần ra sân bay tiễn. Anh ấy tưởng là họ cãi nhau nhưng nhìn cái điệu bộ này, hình như không phải.
Nhưng một Lục Bắc Thần trước nay im bặt không nói chuyện tình cảm nam nữ, khiến La Trì còn hiểu nhầm là khuynh hướng giới tính có vấn đề, ngờ đâu lại đột ngột buông một câu như vậy. La Trì nhất thời cũng không biết nên nói gì.
Một lúc sau La Trì mới có phản ứng: “Thật hay giả vậy?”
Lục Bắc Thần dập đầu lọc vào trong gạt tàn, liếc anh ấy một cái, không nói gì. Rõ ràng là anh không hơi đâu giải thích quá nhiều với anh ấy. La Trì mất mặt cũng không hỏi nữa.
Bên kia căn phòng, Cố Tư cuối cùng cũng lên tiếng.
Cô không biết đáp lại ra sao.
Anh vùi thẳng mặt vào cổ cô, sau đó thì nằm im. Cô đẩy anh, anh lại lẩm bẩm rồi ôm cô vào lòng, lưng dựa sát vào ngực anh, cảm giác rất kỳ lạ vì cô mơ hồ nhận ra hình như mình chạm phải thứ gì.
Cô không đi đâu được, cứ thể mở mắt trừng trừng tới khi trời gần sáng, sau đó quả thực không chống đỡ nổi nữa mới nhắm mắt lại.
Khi cô mở mắt ra lần nữa thì trời đã sáng rõ. Cô không biết mình lên giường ngủ từ khi nào. Một chiếc giường hoàn toàn không có mùi phụ nữ, lớn đến khó tin. Cô không xa lạ, đây là giường trong phòng ngủ của Thịnh Thiên Vỹ, có mấy lần cô phải mang hợp đồng tới, lôi anh dậy, ép anh ký tên.
Khi Thịnh Thiên Vỹ xuất hiện lại, anh vừa tắm xong, chỉ quấn khăn tắm đi vào phòng, bả vai dài rộng và trên lồng ngực vẫn còn dính nước, tóc cũng ướt rượt. Anh đã cạo râu sạch sẽ, trông tinh thần ngời ngời, chỉ có điều ăn mặc không đúng mực lắm.
“Dậy rồi à?” Anh đứng bên cạnh giường, cầm khăn mặt lau đầu, mỉm cười đứng nhìn cô từ trên xuống.
Hứa Đồng cố gắng nhìn thẳng vào mắt anh: “Anh không sao chứ ạ?” Bây giờ cô không biết lúc nữa đêm có phải anh vẫn còn say không nhưng chỉ cần anh không nhắc, cô sẽ không hỏi nhiều.
Thịnh Thiên Vỹ ném khăn tắm qua một bên, ghé sát người tới, cười: “Em muốn ám chỉ phương diện nào?”
Hứa Đồng hít sâu một hơi, bình tĩnh nhìn anh: “Tổng giám đốc, tốt nhất anh nên mặc quần áo vào. Nhiệt độ ở đây không được như Bắc Kinh, lạnh đấy. Anh mà đổ bệnh, rất nhiều hợp đồng lại bị ứ đọng.”
“Sức khỏe tôi trước nay rất tốt.” Thịnh Thiên Vỹ cười xấu xa: “Không tin, em thử xem.”
Hứa Đồng né tránh hơi thở của anh, đi xuống giường, cứng nhắc nói: “Mong anh tự trọng!”
Câu nói ấy làm Thịnh Thiên Vỹ bật cười.
Hứa Đồng có thể nhìn thấy chiếc gương bên cạnh, đầu tóc cô hơi rối, quần áo cũng xộc xệch, hoàn toàn khác biệt với bộ dạng của anh. Đang nghĩ phải thoát thân bằng cách nào, Thịnh Thiên Vỹ liền nói: “Trong phòng tắm đã chuẩn bị quần áo cho em thay, em tắm rửa qua đi, sau đó chúng ta ăn chút gì rồi xuất phát.”
“Đi đâu vậy?”
“Cuối tuần mà, tới thảo nguyên chơi hai ngày.” Thịnh Thiên Vỹ uể oải nói.
Hứa Đồng kinh ngạc, một lâu sau mới nhắc nhở anh: “Tổng giám đốc Hoàng của năng lượng Kiến Nghiệp đã hẹn anh mấy lần rồi, anh không thể lùi lại nữa.”
“Có gì mà không thể? Lùi lại, tuần sau tính.” Thịnh Thiên Vỹ dường như có cảm hứng với thảo nguyên hơn. Anh đi tới trước, vỗ nhẹ vào vai cô: “Lều Mông Cổ mới dựng không tồi đâu, trước đây em tới bên này toàn cùng Niên Bách Ngạn đi bàn chuyện làm ăn, ít được chơi phải không? Hai ngày này tôi đưa em đi chơi cho đã đời.”
Hứa Đồng lại định khuyên nhủ thì Thịnh Thiên Vỹ đã thẳng thừng nói một câu: “Tôi đếm đến ba em lập tức đi tắm rửa, nếu không tôi sẽ đích thân tắm cho em đấy.”
Hứa Đồng sợ anh làm thật, lập tức nghe lời…