Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 122 : Đây là công việc của em

Ngày đăng: 01:47 30/04/20


Tại hiện trường ở Nam Sơn, công cụ gây án biểu hiện trực tiếp nhất chính là sợi dây đàn violon đó. Theo như Bạch Đông khai nhận, buổi tối hôm Tiêu Tuyết đi cùng hắn, tâm trạng vô cùng nôn nóng, bất an. Sau khi hai người họ quan hệ, Tiêu Tuyết đòi hắn tới khách sạn lấy đàn violon, cô ta muốn tới ngày biểu diễn sẽ đi luôn từ chỗ của hắn. Khi ấy, Tiêu Tuyết ai oán với hắn rằng các nhân viên hạn chế cô ta làm rất nhiều chuyện. Lúc hai người uống rượu, Tiêu Tuyết lại không ngừng gọi điện cho Lưu Kế Cường, tiếc rằng anh ta không nhận máy.



Sau khi Bạch Đông giết chết Tiêu Tuyết, tới lần thứ hai đến Nam Sơn định xóa sạch mọi dấu vết thì liếc nhìn thấy cây đàn đó của Tiêu Tuyết. Hắn tháo dây đàn ra, dùng một số các sợi dây để treo thi thể Tiêu Tuyết lên cành cây, ngụy tạo thành tự sát. Sau khi Lục Bắc Thần nhìn thấy sợi dây ấy, đã rất nhanh đưa ra phán đoán, đó không phải cây đàn Tiêu Tuyết chuyên dùng. Qua điều tra, La Trì cũng phát hiện ra lúc trước Tiêu Tuyết đích thực luôn dùng cây đàn violon được đặt làm để biểu diễn, dây đàn được làm bằng chất liệu ruột dê truyền thống nhất, còn dây đàn mà Bạch Đông lấy được lại là dây ni lông.



Cây đàn với sợi dây ni lông nhanh chóng được tìm ra, dây và đàn đúng là cùng một chiếc. Nhưng cây đàn với dây ruột dê như Lục Bắc Thần nói thì tới nay vẫn không rõ tung tích.



"Liệu có khi nào là Tiêu Tuyết đổi đàn không? Cậu cũng nói đấy thôi, đàn dây ruột ngựa muốn bảo quản vô cùng bất tiện, cũng yêu cầu rất cao đối với môi trường bảo quản. Có khi nào Tiêu Tuyết chê phiền phức không?" La Trì đưa ra giả thiết.



Lục Bắc Thần nhanh chóng xóa tan suy nghĩ của La Trì: "Tôi khá hiểu Tiêu Tuyết, cô ta tuyệt đối sẽ không dùng một cây đàn tầm thường để hạ giá bản thân đâu."



"Nhưng cây đàn mà Bạch Đông lấy được mang từ khách sạn của Tiêu Tuyết ra." La Trì nhíu mày: "Chuyện tới nước này, hắn đã thừa nhận sự thật mình giết Tiêu Tuyết thì cũng đâu cần che giấu cây đàn dây ruột ngựa nữa."



Lục Bắc Thần ngẫm nghĩ: "Có lẽ Tiêu Tuyết không hề hay biết cây đàn đó của mình là loại tầm thường."



La Trì ngẩn ra giây lát, rồi nhanh chóng phản ứng lại: "Ý của cậu là có người tráo đổi đàn của Tiêu Tuyết mà cô ta hoàn toàn không biết?"



"Khả năng rất cao." Lục Bắc Thần điều chỉnh lại tư thế: "Bạch Đông cũng đã thừa nhận sau khi tới Quỳnh Châu, Tiêu Tuyết rất nôn nóng. Cô ta vừa tới Quỳnh Châu đã tham gia buổi tiệc, ngày nào cũng ăn ăn uống uống, cộng thêm tâm trạng không tốt, không phát hiện ra đàn của mình có vấn đề cũng rất bình thường."



La Trì xoa xoa cằm, suy ngẫm rất lâu mới nói: "Bạch Đông còn nhắc tới một chuyện." Anh ấy ngước lên nhìn Lục Bắc Thần: "Sau khi Tiêu Tuyết bị hại, cũng chính vào lần thứ hai Bạch Đông tới Nam Sơn, chỗ ở tạm thời của hắn ta đột nhiên bị trộm nhưng vì không mất thứ gì quý giá nên Bạch Đông không báo cảnh sát, mà hắn cũng không dám báo cảnh sát."



Lúc La Trì nói mấy lời này cũng là lúc Cố Sơ đẩy cửa bước vào. Có những thủ tục cần chính tay Lục Bắc Thần ký nhận. Vào cửa đúng lúc nghe thấy những lời La Trì nói, cô định lùi ra nhưng Lục Bắc Thần đã nhìn thấy cô: "Lại đây!"



La Trì hiểu rõ trong lòng, Lục Bắc Thần này hoàn toàn không định để Cố Sơ tránh né.



Cố Sơ bước lên, đưa cho anh tờ giấy cần ký. Sau khi Lục Bắc Thần ký xong, anh bèn chỉ vào chai truyền: "Rút ra đi!"



Cố Sơ ngước lên nhìn: "Còn một chút đáy chai, thuốc toàn ở phần đáy này đấy." Cô giơ tay lên chỉ: "Để thuốc xuống tới đây rồi rút."



"Được." Lục Bắc Thần cười khẽ.



La Trì ngồi bên chứng kiến ngỡ ngàng. Lục Bắc Thần ngoan ngoãn khác thường, cậu ta có bao giờ cho phép người khác chỉ tay năm ngón với mình? Nếu là bình thường, cậu ta đã gào thét rồi lập tức rút ống ra từ lâu rồi. Anh ấy lẳng lặng liếc nhìn Cố Sơ, chỉ nhìn được một bên mặt. Cô cứ yên lặng đứng bên cạnh Lục Bắc Thần như thế, dùng bốn chữ dáng nguyệt mặt hoa để hình dung về cô cũng không khoa trương, ở cùng với Lục Bắc Thần có một sự hòa hợp không thể nói thành lời.



Không sai, là hòa hợp.



La Trì cuối cùng cũng tìm được một từ chuẩn xác để hình dung về hai người này, giống như hai người có cùng một tần số, người này có thể kiềm chế người kia, mà quan trọng nhất là dường như Lục Bắc Thần rất chiều cô.
Cố Sơ lắc đầu, mệt thì không mệt, có thể vì chỉ tập trung nghĩ cách để anh hạ sốt. Lục Bắc Thần nhìn cô cười, ánh mắt có chút xấu xa: "Có mệt tôi cũng không thả em đi."



"Anh chọc ghẹo tôi?" Cố Sơ nhận ra anh đùa cợt bèn lườm anh.



Anh nắm chặt tay cô: "Tôi là sếp của em, em chăm sóc tôi là chuyện đương nhiên."



Cố Sơ chẳng hơi đâu tranh cãi với cái mớ lý luận thối hoắc của anh ta!



Truyền nước được hơn một tiếng, người Lục Bắc Thần ra không ít mồ hôi, tóc cũng đã ướt rượt. Cố Sơ luôn ngồi bên cạnh lau mồ hôi cho anh. Như vậy cũng tốt, ra mồ hôi là nhanh hạ sốt.



"Trước đây anh có từng bị triệu chứng sốt cao không hạ này không?" Sau khi rút kim ra, Cố Sơ tìm cho anh một bộ quần áo ngủ sạch sẽ rồi hỏi.



Lục Bắc Thần nhìn cô, ngẫm nghĩ rồi gật đầu.



"Cảm ư?" Cố Sơ nghi hoặc.



Lục Bắc Thần vùi thẳng đầu vào lòng cô: "Chỉ là cảm thôi, sức đề kháng của tôi yếu mà."



Thật hay giả vậy?



Cố Sơ không nhìn được biểu cảm của anh, cũng không biết lúc này đây anh có đang cười thầm không?



"Thay quần áo đi, bộ anh mặc ướt hết rồi."



Lục Bắc Thần vẫn dựa vào cô, không nhúc nhích, uể oải nói: "Tôi muốn tắm."



Cố Sơ nghĩ cũng phải, ngâm mình một lát cũng có tác dụng hạ sốt, cô bèn gật đầu: "Vậy được, tôi sẽ bật nước cho anh trước, quần áo để trên giá, tắm xong anh cũng tiện thay." Dứt lời, cô định dìu anh về giường.



Ai ngờ Lục Bắc Thần vòng tay ôm chặt lấy cô, hạ thấp giọng: "Có thể vẫn phải phiền em tắm cho tôi."



"Hả?" Cố Sơ suýt nữa thì sặc nước bọt: "Giúp anh... tắm?"



Lục Bắc Thần ngước lên nhìn cô, gương mặt nhợt nhạt có vẻ vô tội: "Bây giờ tôi chóng mặt quá, tự tắm nguy hiểm lắm. Em là trợ lý của tôi, đây là công việc của em."