Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 125 : Người đàn ông ngang bướng

Ngày đăng: 01:47 30/04/20


Đây không phải lần đầu tiên cụm từ kẻ giết người này bật ra từ miệng của Kiều Vân Tiêu, trước đây anh ấy từng nghi ngờ Lục Bắc Thần, thế nên lần này Cố Sơ cũng không cảm thấy quá kỳ lạ. Cô khẽ thở dài, nói: "Chuyện không có căn cứ sao có thể nói bừa được?"



"Nếu cái chết của Bắc Thâm thực sự có liên quan tới hắn ta thì sao?"



Cố Sơ há hốc miệng, rất lâu sau vẫn không nói được câu gì. Kiều Vân Tiêu bình tĩnh lại đôi chút: "Em không nên tới làm trợ lý của hắn. Hắn ta tiếp cận em là có mục đích."



"Nếu Lục Bắc Thần thực sự là hung thủ giết người như anh nói, vậy thì có phải có thể chứng minh quan hệ giữa anh ấy và Bắc Thâm không tốt chút nào? Một cặp sinh đôi phải hận tới mức nào mới có thể nảy sinh ý định sát hại? Nếu thật sự như vậy thì một người đã giết em trai là Lục Bắc Thần hà tất còn phải quay lại tìm em?" Cố Sơ bình tĩnh phân tích.



Kiều Vân Tiêu ngừng một lát: "Em chỉ nghĩ rằng hắn ta quay lại để trả thù thôi sao? Nếu như tâm lý của hắn ta lệch lạc thì sao?"



"Anh nghiêm trọng rồi."



"Đừng quên nghề nghiệp của hắn ta, ngày ngày tiếp xúc với người chết, ngày nào cũng phải đấu trí đấu dũng với tội phạm, dù là người tâm lý bình thường cỡ nào cũng sẽ trở nên quái dị. Nếu hắn ta hận Bắc Thâm, vậy thì chiếm hữu người phụ nữ của Bắc Thâm sẽ càng khiến hắn ta cảm thấy kích thích và thỏa mãn về mặt tâm lý." Kiều Vân Tiêu đưa cho cô một lời giải thích khác.



Cố Sơ nhìn anh: "Tình tiết này kịch quá đi." Cô có thể chấp nhận giả thiết Bắc Thâm vì cô mà chết, Lục Bắc Thần chỉ đang căm hận cô hơn. Cuộc sống này quá phức tạp, nếu các tình huống đều tồi tệ như nhau, vậy thì cô nguyện lựa chọn kiểu tình huống mà mình muốn tin nhất.



Nhưng Kiều Vân Tiêu lại nhấn mạnh với cô từng chữ một: "Hiện thực còn đặc sắc hơn phim ảnh nhiều. Em tưởng mấy gã điên ngoài đời ít hơn trong phim sao?"



Cố Sơ nghe mà tâm trí hơi rối loạn nhưng lại không biết phải nói gì mới có thể phản bác. Kiều Vân Tiêu có vẻ sốt sắng, đi qua đi lại mấy lượt rồi nói: "Khoảng thời gian này anh đã điều tra một số chuyện."



"Liên quan tới Lục Bắc Thần?"



"Phải." Kiều Vân Tiêu nhìn về phía cô: "Mặc dù những tin tức về người nhà họ Lục trước nay vẫn luôn giữ kín với bên ngoài nhưng cũng có những người đã từng gặp hai anh em họ. Nghe nói, tình cảm của hai người họ từ xưa tới giờ vẫn không tốt, tính cách cũng không hợp nhau. So với Lục Bắc Thần thì Lục Bắc Thâm hiểu chuyện hơn, thế nên rất được ông Lục yêu quý, nghe nói cái gọi là quỹ Bắc Thần năm xưa ông Lục muốn cho Bắc Thâm, tên của quỹ cũng là tên của Bắc Thâm. Về sau, Bắc Thâm không còn nữa mới đổi thành quỹ Bắc Thần."



"Thế nên, anh vẫn luôn nghi ngờ Lục Bắc Thần vì quỹ tài chính đó mới sát hại Bắc Thâm?"



"Đứng trước lợi ích, anh em ruột cũng sẽ trở mặt." Kiều Vân Tiêu cười khẩy: "Lục Môn có gia nghiệp lớn, con cháu đông, Lục Bắc Thần muốn tranh một suất đâu có dễ dàng? Lại cộng thêm việc hắn ta không được ông Lục coi trọng, nếu không sao chỉ riêng mình tên hắn là khác những người con khác? Đâu phải con riêng gì, ngay từ cái tên là đã có thể nhận ra địa vị của hắn ta trong số các con rồi. Nếu không biết giở thủ đoạn, làm sao hắn ta có thể đứng vững?"



"Nếu thật sự là anh ấy làm, không lý nào bao năm nay không điều tra ra." Cố Sơ không biết mình đang bênh vực điều gì, có những chuyện, có những tình cảm, ngay cả bản thân cô cũng không thể đoán định nổi. "Anh cũng nói đấy thôi, Lục Môn lắm tiền nhiều của, nếu ông Lục muốn điều tra rõ ràng sự tình, sao lại không điều tra ra chứ?"



"Máu mủ ruột rà, cho dù ông Lục có biết chân tướng cũng chắc gì đã muốn tận mắt chứng kiến con trai mình ngồi tù, phải không? Với cả, Lục Bắc Thần là pháp y, hắn ta muốn giết người không để lại dấu vết, có khó không?"




Nhưng cô không được phép nghĩ nhiều, trước mắt giúp anh hạ sốt mới là quan trọng nhất.



Để tiêm cho anh, cô lấy một bộ quần áo ngủ cho anh thay.



Anh không động đậy, vẫn cứ mơ mơ hồ hồ nhìn cô. Cố Sơ hết cách, đành thay giúp anh. Lúc thay quần áo, cô có thể cảm nhận được rõ ràng da thịt anh đã nóng tới cực độ. Cô bèn đỡ anh dậy, dựa vào đầu giường. Cô nói: "Hay là lại tới bệnh viện đi."



Nhưng anh lắc đầu.



Tới lúc thay quần, Cố Sơ có chút khó xử nhưng rõ ràng là anh không thể tự lực cánh sinh được. Cô đành cắn răng cởi khóa quần cho anh. Lúc cởi quần anh ra, mặt cô không thể ngượng hơn nữa, đủ để so sánh với nhiệt độ cơn sốt của anh.



Những đường nét cần phải nhìn, cả dáng hình đang thức tỉnh đó dường như đều đang cưỡng ép đập vào mắt cô.



Ngoài xấu hổ, còn một chút sợ hãi.



Vừa lấy quần ngủ ra, cô còn đang đau đầu không biết sẽ mặc cho anh kiểu gì, cánh tay anh đã vòng qua, quấn chặt lấy eo cô.



"Anh... Anh nằm xuống đã." Cố Sơ cảm thấy như có một lò lửa sát lại gần, cổ họng khô rát, định đỡ anh nằm xuống.



Cơ thể Lục Bắc Thần bỗng đổ xuống, môi anh chạm lên má cô.



Người bệnh sốt cao, cả hơi thở cũng hừng hực.



Cô vừa từ bên ngoài về, ướt mưa, da dẻ có chút lạnh. Anh càng ôm chặt lấy cô, nhiệt độ nóng bỏng dính chặt vào một cơ thể hơi lạnh, môi anh cứ thế cọ vào cổ cô, cả người cô cứng đờ.



"Lục..."



Cô chưa gọi tên anh ra.



Một giây sau, anh đã đè cô xuống dưới người mình...