Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc
Chương 136 : Ai là 'đạo cao một thước, ma cao một trượng'?
Ngày đăng: 01:47 30/04/20
Cuộc sống luôn xảy ra những điều bất ngờ mà những bất ngờ trông có vẻ chẳng đáng lưu tâm này, kết quả lại thường thay đổi cả cuộc đời của những người xung quanh. Thế nên, mỗi một câu chuyện xảy ra trong cuộc đời bạn đều là độc nhất vô nhị, vì nó không thể lặp lại một lần nữa, tưởng là không có gì quan trọng nhưng rất có thể chính là một lần biến chuyển quan trọng nhất. Rất nhiều năm về sau, khi nhớ lại lần khóc lóc đau thương này của Cố Tư, Cố Sơ mới bàng hoàng nhận ra, kỳ thực chính việc làm này của Cố Tư đã thay đổi vận mệnh sau này của cô.
Nhưng khi ấy cô chẳng hề hay biết, cảm thấy đó chẳng qua chỉ là một bài nhạc đệm nho nhỏ xen ngang, một đoạn nhạc chẳng hề êm ái, rồi sẽ trôi qua. Cô ôm Cố Tư, để mặc cho nước mắt nó chảy ròng ròng, rất lâu sau mới hỏi con bé có chuyện gì. Tuy rằng Cố Tư đã ngừng khóc nhưng đôi mắt đã đỏ ửng, nghẹn ngào nói: "Tiêu Tuyết tới Quỳnh Châu diễn xuất thực ra đều vì anh ấy."
Cố Sơ biết anh ấy mà nó nhắc đến là ai.
"Sau khi tới Quỳnh Châu, chị ta liên tục liên lạc với anh ấy, gọi vào điện thoại mà anh ấy từ đầu tới cuối không nghe." Cố Tư thút thít: "Thế nên Tiêu Tuyết mới bị đả kích sâu sắc, mới để Bạch Đông lợi dụng được sơ hở."
Cố Sơ nhớ tới lời khai của Bạch Đông khi trước. Hắn nói Tiêu Tuyết u sầu buồn bã, thì ra vì cô ta không liên lạc được với Lưu Kế Cường nên mới bực bội trong lòng. Nhưng dù có như vậy cũng đâu đến mức khiến Cố Tư sụp đổ. Cô không hỏi nhưng Cố Tư cũng đã nói, chỉ là tâm trạng trở nên rất kích động: "Vì sao chứ? Chị ta đã chết rồi vì sao còn không buông tha cho bọn em? Em hận chị ta vô cùng!"
Nghe thấy mấy lời này, Cố Sơ rất kinh ngạc.
Nhưng chẳng mấy chốc, Cố Tư lại đong đầy nước mắt, nói với ngữ điệu bi thương: "Chị ơi, giá như Tiêu Tuyết chưa chết thì tốt biết bao, thật ra... em không hy vọng chị ta chết chút nào."
Cố Sơ biết đây mới là những lời thật lòng của nó. Cô khẽ thở dài, một lần nữa ôm chặt lấy nó, nhẹ nhàng vỗ về. Cố Tư lại nói không lên lời: "Khoảng thời gian đó, Tiêu Tuyết điên cuồng tìm Lưu Kế Cường, chị ta muốn cùng anh ấy nối lại tình xưa. Nhưng Lưu Kế Cường và em đang ở bên nhau. Có một hôm, di động của Lưu Kế Cường vang lên, chính em nhận máy. Lúc ấy Tiêu Tuyết nói chuyện rất khó nghe, em nghe xong rất tức giận bèn nói với chị ta rằng Lưu Kế Cường đã không còn yêu chị nữa, chị từ bỏ đi, sau đó dập máy, rồi lại đòi Lưu Kế Cường đưa em ra ngoài chơi... Em thật sự không biết Tiêu Tuyết có thể xảy ra chuyện."
Nó nói vậy, cuối cùng Cố Sơ cũng hiểu ra. Trước giờ Cố Tư vẫn sống trong áy náy. Cho dù không có Lưu Kế Cường, nó vẫn cảm thấy bản thân mình đã hại chết Tiêu Tuyết. Cô không có cách nào an ủi. Có lúc, chỉ có bản thân mình mới tự tháo được những nút thắt trong lòng, người khác có nói bao nhiêu cũng là uổng phí."
"Vụ án của Tiêu Tuyết vẫn còn nghi vấn phải không ạ?" Cố Tư túm chặt lấy cánh tay cô, nhìn cô qua làn nước mắt: "Những tháng ngày này quả thực quá giày vò rồi. Chị, em muốn biết chân tướng."
"Bạch Đông đã bị bắt rồi." Cố Sơ vỗ vễ con bé.
"Lần này tới Thượng Hải còn có La Trì." Cố Tư tuy rằng kích động nhưng đầu óc vẫn còn tỉnh táo: "Lúc trước anh ấy có gọi điện cho em nói rằng sẽ đi Thượng Hải. Nếu vụ án của Tiêu Tuyết thực sự không còn chút nghi vấn nào, vì sao họ đều chạy cả tới Thượng Hải?"
Một câu hỏi khiến Cố Sơ á khẩu.
Thật ra, khi Lục Bắc Thần nói rằng phải tới Thượng Hải, cô đã biết chắc chắn có liên quan tới vụ án của Tiêu Tuyết. Một là Tiêu Tuyết từ nhỏ đã chuyển nhà tới Thượng Hải, cô ta được coi như một nửa là người Thượng Hải, thế nên trở về Thượng Hải sắp xếp lại manh mối nhất định sẽ giúp đỡ rất nhiều cho vụ án. Hai là phòng điều trị tâm lý của cô ta ở Thượng Hải, tổng bộ xưởng thuốc của Lưu Kế Cường cũng đặt tại đó, ngoại trừ Bạch Đông, hai người đàn ông còn lại đều có liên quan mật thiết tới Thượng Hải.
"Chị à, bây giờ em muốn điều tra rõ ràng tất cả mọi chuyện hơn ai hết." Cố Tư nghiến răng, nhấn mạnh từng chữ.
Cố Sơ buông một tiếng thở dài nặng nề, kéo nó vào lòng, nhẹ nhàng nói: "Em yên tâm, chị sẽ không để em phải chịu ấm ức đâu."
Mất đi bố mẹ, trên đời này không còn ai có thể khiến cô dũng cảm nữa, ngoại trừ Cố Tư.
Kiều Vân Tiêu cũng đi xuống nhà nhưng không bước tới, chỉ đứng từ xa nhìn hai người họ. Từ góc độ của anh có thể nhìn rõ gương mặt hơi nghiêng của Cố Sơ, nó bùng lên một sự dũng cảm trong khoảnh khắc, anh biết quả thực không dễ dàng. Một cô bé từ nhỏ đã lớn lên trong hũ mật, chưa từng trải qua mưa to gió lớn, thậm chí còn chưa từng nếm trải hương vị trong túi không còn một đồng. Vậy mà đúng vào lúc cuộc đời vốn dĩ phải mở ra một trang mới thì gặp phải biến cố gia đình, bố mẹ qua đời, bạn bè rời xa, Kiều Vân Tiêu không cần nghĩ cũng biết cô đã phải tuyệt vọng nhường nào. Đừng nói là một cô chủ, cho dù chỉ là một cô gái bình thường, e là cũng chịu không nổi những đả kích này. Nhưng cô vẫn sống dậy như một con ốc sên, thu hết tất cả những hào quang của mình lại, trút bỏ đi lớp áo ngoài hoa lệ, chọn cho một lớp vỏ vốn chẳng hề kiên cường nhưng bản thân lại nghĩ nó không thể nào sụp đổ được để che giấu cơ thể yếu mềm, cam tâm trở thành một cô gái bình thường tới không thể bình thường hơn.
Không, nếu chỉ bình thường thôi thì còn hạnh phúc.
Cô còn chẳng có được một niềm hạnh phúc đơn giản nhất vì trong lúc cô khó khăn nhất, anh chỉ có thể giương mắt nhìn, chẳng thể giúp được chút gì. Và rồi, anh cũng có thể nhìn cô trở thành một con ốc sên thực sự, một con ốc lên một lòng cố gắng đạt được chút hạnh phúc đơn giản nhất, không hy vọng ai quấy rầy mình, cũng không muốn làm phiền nhiễu tới ai.
Chỉ có mình Cố Tư.
Là động lực lớn nhất để con ốc sên thò đầu ra.
Khi Cố Sơ ôm Cố Tư đi ngang qua anh, anh lên tiếng, giọng nói trầm trầm: "Có những chuyện rồi cũng phải đối mặt thôi, đúng không?"
Cố Sơ ngừng lại giây lát, không nói gì.
Trong lòng cô hiểu rõ hơn ai hết, chỉ là, cô không muốn hiểu rõ mà thôi...
***
Ngày hôm sau, trời đổ mưa, xua tan cái nóng oi ả. Nước mưa rơi xuống mặt đường, bắn tung lên cả hơi nóng.
Câu nói ấy càng khiến Lục Bắc Thần suýt nữa thì trúng gió.
La Trì nhiệt tình xông tới: "Ôi trời ơi, nhờ có ánh sáng của giáo sư Lục vĩ đại đây, hôm nay cuối cùng tôi cũng được nhìn thấy chân dung cái khoang hạng nhất rồi."
"Cảnh sát La, anh ngồi đây." Cố Sơ nhường lại chỗ của mình.
La Trì không hề khách khí, cảm ơn rồi ngồi phịch xuống.
Lục Bắc Thần lườm anh ấy, sắc mặt không chút hữu hảo. La Trì cười cười: "Chẳng phải tôi đáp ứng lời kêu gọi của trợ lý cậu sao. Cô ấy đường đường là trợ lý của giáo sư Lục danh nổi như cồn, chỉ riêng cái chức danh này thôi đã khiến ối người sợ mất mật. Làm sao tôi dám không nghe lời cô ấy, cậu bảo có đúng không?"
"Cậu có thể không cần ngồi bên cạnh tôi." Ngữ khí của Lục Bắc Thần nghe rất bình thản: "Lời tôi nói chẳng là hữu dụng hơn trợ lý Cố chứ hả?"
La Trì liếc nhìn Cố Sơ, sau đó quay đầu lại: "Hai chị em người ta ngồi cạnh nhau. Cậu bảo tôi đi, thế để cô Lâm lên đây ngồi nhá?"
Lâm Gia Duyệt và Kiều Vân Tiêu ngồi cạnh nhau, phía sau là Cố Sơ và Cố Tư. Bốn người họ đang trò chuyện rất rôm rả. Nhất là Lâm Gia Duyệt, tuy khóe mắt có chút mỏi mệt nhưng dường như không ảnh hưởng tới sự nhiệt tình của cô ấy dành cho Cố Sơ. Chỉ có điều, từ lúc lên máy bay tới giờ, cô ấy chưa chào Lục Bắc Thần tiếng nào, làm như không hề quen biết anh vậy.
Lục Bắc Thần ngồi im, đành nhắm mắt lại: "Được rồi, cậu cứ ngồi đó đi."
La Trì cười, chêm thêm một câu khích bác: "Anh hùng khó qua ải mỹ nhân."
"Trật tự!"
***
Thảo nguyên không giống với đô thị.
Vào lúc Cố Sơ cùng đoàn người rời khỏi Quỳnh Châu, bay về phía Thượng Hải thì giờ phút này đây, Hứa Đồng cũng đang nhìn lên bầu trời. Trên đỉnh đầu là một màu xanh thẳm, một màu trắng trong, xa hơn nữa là thảo nguyên triền miên, khoáng đạt, trên thảo nguyên lại rải rác mấy chú dê đang thong thả gặm cỏ.
Cuộc sống như vậy, nhàn nhã tới mức khiến cô bực bội.
Đây không phải lần đầu cô tới thảo nguyên, cũng có tới mấy lần rồi, đều đi theo Niên Bách Ngạn. Vậy mà chưa một lần cô có thể tận hưởng trọn vẹn thảo nguyên, thực tế là cô không có thời gian để hưởng thụ. Lần nào Niên Bách Ngạn cũng tới đây để làm việc, anh ấy đã bận thì người làm tiền trạm như Hứa Đồng lại càng túi bụi hơn.
Thế nên lần này, sau mấy ngày theo Thịnh Thiên Vỹ ở lại thảo nguyên, cô hoàn toàn sụp đổ. Ngoài việc ăn uống chơi bời, Thịnh Thiên Vỹ hình như chẳng có việc gì nghiêm túc để làm. Phong cảnh ở đây cũng đẹp đấy, điều kiện ở cũng tốt nhưng một người đã sớm coi công việc hàng đầu như Hứa Đồng vốn dĩ không thích hợp với tiết tấu quá thong thả này.
Thậm chí có thể nói cô không thích.
Cô không thích ngày nào cũng nằm dài bên dê, bên bò, không thích cứ đêm xuống là ăn uống nhảy múa hát ca, càng không thích cứ khi nào hỏi về công việc, Thịnh Thiên Vỹ lại tỏ ra không chút quan tâm. Một tổng giám đốc của một công ty đã lên sàn giao dịch sao có thể như vậy chứ? Hứa Đồng bắt đầu thấy lo cho Thịnh Thiên Vỹ, thậm chí cô còn nghĩ, có khi nào vì Niên Bách Ngạn ngồi tù rồi mà Thịnh Thiên Vỹ không còn tâm trạng làm việc nữa không?
Tự sa ngã?
Nhìn dáng vẻ của Thịnh Thiên Vỹ ngày nào cũng ăn uống đã đời, mê mệt, không giống lắm.
Cuối cùng, vào sáng nay, có lẽ sau khi mở mắt ra cảm thấy mơ màng, Hứa Đồng đã thu dọn hành lý, kiên quyết bỏ đi. Ra khỏi thảo nguyên không phải chuyện đơn giản, cũng may ở đây cũng có những sư phụ lái xe trước đây cô quen biết. Cô bèn dùng mối quan hệ khi xưa, gọi một cuộc điện thoại cho sư phụ tới đón.
Nhưng đúng lúc cô đang đợi xe thì một con tuấn mã từ xa phóng tới, trên lưng là một người đàn ông khôi ngô. Anh hét một tiếng một về phía: "Em đứng lại cho tôi!"
Hứa Đồng nhìn kỹ lại, hóa ra đó là Thịnh Thiên Vỹ. Cảm giác bực bội trong lòng lại dâng trào. Còn chưa đợi được xe, cô đã kéo hành lý, quay người rời đi. Nhưng dẫu sao cũng là trên thảo nguyên, những bánh xe của chiếc vali gặp trở ngại nặng nề, kéo mất rất nhiều sức.
Chớp mắt, Thịnh Thiên Vỹ đã cưỡi ngựa đuổi kịp, lập tức chặn đường đi của cô.
Hứa Đồng không biết cưỡi ngựa, lại mang một nỗi sợ với loài động vật trông cao lớn hơn mình này. Cô quay đầu chạy về một phía khác. Thịnh Thiên Vỹ trên lưng ngựa nhìn rất rõ, khóe môi cong lên, quất roi một cái, lập tức đuổi theo, một lần nữa lại chặn được đường của cô.
Thịnh Thiên Vỹ cố tình trêu chọc, Hứa Đồng thẹn quá hóa giận, nghĩ bụng hay là vứt luôn cả hành lý. Suy nghĩ ấy vừa hiện lên, cô đã làm ngay, chạy chậm chạp về phía bên cạnh. Nhưng rất nhanh, bên tai vang lên tiếng vó ngựa cất cao, ngay lập tức eo cô bị ôm chặt. Thịnh Thiên Vỹ nghiêng người, vươn một tay bế ngang eo cô lên. Cô hoảng sợ kêu lên, một giây sau đã bị đặt vững trên lưng ngựa...