Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc
Chương 159 : Gia đình đã tan nát, còn cần nhà làm gì?
Ngày đăng: 01:47 30/04/20
Cố Sơ thu ánh mắt lại, nhìn xuống cốc café trong tay mình, hờ hững nói một câu: "Đã được lợi còn ra vẻ chắc chỉ có mình cậu thôi, Lăng Song. Lúc trước nếu không vì cậu khiếu nại với bệnh viện, tôi nghĩ tôi cũng chưa đi đến bước đường phải làm trợ lý cho anh ta."
"Ai khiếu nại cậu cơ?" Lăng Song vừa nghe lập tức cao giọng: "Này, tôi nói cậu cho biết, Cố Sơ, cậu ăn nói cho rõ ràng đi, không tự giữ được bát cơm của mình đừng có đổ thừa cho người khác."
"Chẳng phải cậu chạy tới văn phòng viện trưởng nói thái độ của tôi có vấn đề sao? Tôi biết, lần trước tôi không giúp cậu phỏng vấn được Lục Bắc Thần, cậu trả thù tôi chứ gì." Nhắc lại chuyện này, trong lòng Cố Sơ vẫn còn hờn giận.
Lăng Song liếm môi, đặt thẳng thìa café sang một bên, cười khẩy: "Cậu tưởng Lăng Song rảnh rỗi lắm hả? Ngày nào tôi cũng bận tối mắt tối mũi, lấy đâu ra thời gian mà khiếu nại cậu? Nực cười! Có lắm thời gian lãng phí nước bọt như thế, tôi mang ra ngủ bù từ lâu rồi!"
Cố Sơ sững người.
Ít nhiều cô cũng hiểu Lăng Song, tuy cậu ta có tự mãn, ngang ngược đấy nhưng chí ít đã làm gì thì sẽ nhận. Vậy thì... người ngầm hãm hại cô là ai đây?
***
Lúc chập tối, Lục Bắc Thần chưa quay về, cũng không gọi điện thoại. Nói chính hơn là cả tuần nay anh không hề gọi một cuộc điện thoại nào, cho dù là một tin nhắn dặn dò cô làm việc cũng không. Ngược lại dì đã gọi đến, hỏi cô khi nào quay về Quỳnh Châu.
Vết thương của cô rất nhẹ, chẳng mấy chốc đã bình phục, nhưng trong lòng dì, Lục Bắc Thần đã trở thành sao quả tạ. Yêu cầu của dì đối với Cố Sơ là tránh xa sao quả tạ, trân trọng sinh mạng của mình, nhanh chóng về Quỳnh Châu, không gặp nạn, không bệnh tật.
Cố Tư cũng không có nhà, chỉ có một mảnh giấy để lại trên bàn uống nước, lại là nét chữ của La Trì: Tôi đưa em gái cô ra ngoài chơi rồi. Yên tâm đi, tôi là cảnh sát, không ai an toàn hơn tôi nữa đâu.
Nắm chặt mảnh giấy, Cố Sơ bỗng nhiên cảm thấy người làm chị như cô thật chẳng tròn trách nhiệm chút nào, vẫn là La Trì suy nghĩ chu toàn. Ở cái thành phố dùng đèn hoa để che giấu những vết thương này, Cố Tư nhất định sẽ như cá gặp nước.
Đang định dùng cơm một mình, cô không ngờ Kiều Vân Tiêu lại tới rồi lập tức kéo cô ra ngoài.
Một bữa ăn thịnh soạn, Cố Sơ được nếm lại những hương vị chính hiệu của Thượng Hải xưa. Nhớ lại rất nhiều chuyện nhưng rất nhiều chuyện bị cô đè xuống.
Lúc ăn cơm, Kiều Vân Tiêu nói rất nhiều, nhưng đa phần là chọc cho cô vui. Cô thầm nghĩ, tâm trạng của mình lộ liễu vậy sao? Cô hùa theo mấy lời đùa cợt của anh, chẳng vì tình yêu, chẳng phải quá khứ, chỉ vì không muốn những người bên cạnh phải lo lắng cho mình.
"Thế bây giờ thì sao?" Kiều Vân Tiêu nâng gương mặt cô lên, nét mặt chân thành: "Bây giờ anh có khả năng để bảo vệ em, cho dù em có bắt anh chết, anh cũng sẽ nhảy xuống cùng em."
Cố Sơ nhẹ nhàng kéo tay anh xuống, thật lòng nói: "Anh có biết vì sao em phải sống thận trọng không? Chính vì em không muốn khiến những chuyện của nhà họ Cố năm xưa cũng gây ảnh hưởng cho bây giờ. Nhà họ Kiều không dễ dàng, ngày xưa kiếp nạn của gia đình do bố mẹ gánh vác, sau này khó khăn của gia đình sẽ do em gánh vác. Vân Tiêu, thật ra cả hai chúng ta đều biết rõ, những ngày tháng thoải mái, tùy tiện đã qua rồi, không ai quay lại được nữa."
"Lẽ nào... đến cả quyền được quan tâm em anh cũng không có sao?" Gương mặt Kiều Vân Tiêu nhuốm màu xót xa.
Cố Sơ ép ra một nụ cười, nhìn anh, rất lâu sau bước lên ôm lấy anh và nói: "Không, Vân Tiêu, anh mãi mãi là người bạn, người anh tốt của em." Phần tình cảm này, cô chưa bao giờ dám phụ lòng...
***
Cố Tư cùng La Trì đi chơi đã đời cả một ngày, sau khi về nhà lại ầm ĩ kêu mệt. Cô hỏi nó đi đâu, Cố Tư khinh bỉ nói: "Vòng xoay ngựa gỗ, chị à, chị có thể tưởng tượng ra một người đàn ông lại đưa em đi chơi vòng xoay ngựa gỗ không! Trời đất ơi, quá mất mặt!"
Cố Sơ cảm thấy, có thể sau đó không chỉ chơi mỗi vòng xoay ngựa gỗ. Cố Tư bạo dạn, không chơi mấy trò kích thích làm sao nó giải tỏa được tâm trạng. Quả nhiên là cô đoán trúng, hơn 11 giờ nó đã ngủ say như chết.
Cô thì mất ngủ, cứ lăn qua lăn lại, cuối cùng ngồi nhìn dòng sông ngoài cửa sổ, đếm những ngọn đèn rực rỡ.
Tới tận nửa đêm, cô mơ hồ nghe thấy dưới nhà vọng lên tiếng động, chợt giật mình, rón rén đi xuống. Đèn dưới nhà đã được bật lên, lấp lánh như ánh sao. Thứ ánh sáng yếu ớt rọi sáng một góc sofa. Là Lục Bắc Thần đã trở về. Anh dựa nghiêng trên sofa, bóng hình cao lớn hắt xuống.
Người đàn ông bất thình lình xuất hiện khiến Cố Sơ hết hồn.
Cô đi xuống, lại gần, ngửi thấy trên người anh có mùi rượu rất nặng. Trên người vẫn là bộ quần áo hôm nay cô nhìn thấy, sơ mi đen cùng quần Âu đen, cực kỳ nghiêm chỉnh, làm tôn lên khuôn mặt gầy gò góc cạnh của anh. Tay áo được xắn lên, anh nhắm nghiền mắt, một tay đặt lên tay vịn sofa, chiếc đồng cơ đắt giá trên cổ tay vẫn đang chạy những nhịp đều đặn.
Nghe thấy động tĩnh, Lục Bắc Thần mở mắt ra. Cố Sơ nhìn rất rõ trong mắt anh rất ít men say, có lẽ chỉ là vừa rồi quá mệt, nhắm mắt nghỉ ngơi một chút mà thôi. Anh lên tiếng, giọng nói trở nên trầm ấm, gợi cảm trong màn đêm: "Đánh thức em à?"
~Hết chương 159~