Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc
Chương 161 : Rẽ nhầm thời gian
Ngày đăng: 01:47 30/04/20
Anh tháp tùng toàn bộ hành trình sao?" Cố Tư tròn xoe hai mắt.
"Tài xế miễn phí đây."
"Trời đất ơi, em không nghe nhầm chứ? Giáo sư Lục lừng danh làm tài xế cho bọn em?" Cố Tư reo lên một cách khoa trương.
Cố Sơ ngồi bên lườm nó một cái, khẽ thở dài: "Câu nói của em đã khiến màng tế bào xảy ra sự thay đổi điện hóa rồi đấy."
"Thế là sao cơ?" Cố Tư tò mò hỏi.
Lục Bắc Thần khẽ rướn môi lên: "Ý nói rằng em hưng phấn quá độ rồi."
"Ngồi cạnh mấy người học y quả là đáng sợ." Cố Tư lắc đầu rồi đứng dậy, chỉ vào cả một đĩa đầy ắp hoa quả và nói: "Chỗ hoa quả này là chị em tỉ mỉ chọn lựa cho anh đấy, còn phần cắt gọt trang trí là công sức của em, thế nên để không phụ lòng cả chị em và em, mong giáo sư Lục nhất định phải ăn thật ngon miệng."
Sau đó nó chuồn lẹ ra ngoài phòng ăn, tới trước cửa còn nháy mắt với Cố Sơ, nhắc cô nói tới chuyện về Quỳnh Châu.
Phòng ăn không còn Cố Tư bỗng chốc yên ắng hẳn đi.
Cố Sơ chia hoa quả ra đĩa nhỏ, gác một chiếc dĩa đẹp mắt bên cạnh, cúi đầu, đưa cho anh: "Ăn chút hoa quả đi!"
Lục Bắc Thần liếc nhìn, không nói gì, cầm dĩa lên xiên một miếng cam bỏ vào miệng. Cố Sơ ngồi đối diện anh, ngước mắt lên quan sát rồi lại cúi đầu, bện tay vào nhau.
"Nói đi, có chuyện gì?"
Cố Sơ ngước nhìn anh, có phần sửng sốt.
"Thị lực của tôi cũng khá tốt." Lục Bắc Thần nói một câu rồi dùng dĩa gõ nhẹ vào thành đĩa: "Cam hôm nay rất ngọt, ngon lắm, chính tay em chọn à?"
Cố Sơ gật đầu.
Lục Bắc Thần mỉm cười, có chút gì dịu dàng tan vào trong ánh mắt anh nhìn cô, anh đang đợi cô lên tiếng.
***
Lục Bắc Thần một lần nữa nhập viện vì sốt cao.
Khi Cố Sơ và Cố Tư tới phòng cấp cứu thì có mấy bác sỹ đang vây quanh giường bệnh, làm kiểm tra chẩn đoán.
Lâm Gia Duyệt ở bên cạnh, La Trì đi đi lại lại ngoài cửa phòng, tâm trạng sốt ruột. Sau khi thấy Cố Sơ tới, anh ấy mới kể rõ tình hình.
"Cậu ấy đang ở trong phòng thực nghiệm thì ngất xỉu. Đúng lúc ấy tôi đưa Lâm Gia Duyệt tới đó tìm cậu ấy, nên vội gọi xe cấp cứu. Nghe mấy đồng nghiệp ở đó nói, khi mới tới nơi sắc mặt cậu ấy đã hơi khó coi rồi, trông có vẻ không thoải mái. Ai ngờ cậu ấy sốt như thế mà vẫn làm việc."
Cố Sơ nghe xong mà ruột gan nóng như lửa đốt. Sao đang yên đang lành lại sốt cao chứ?
Bác sỹ kiểm tra một lượt, vẫn không tìm ra được kết quả như lần trước. Nhưng lần trước còn giải thích là do anh nhiễm lạnh, lần này thì sao? Lâm Gia Duyệt bứt rứt như kiến bò miệng chảo, ra sức van vỉ bác sỹ nghĩ cách tìm ra nguyên nhân căn bệnh. Bác sỹ nắm chặt tờ kết quả trong tay, những điều cần hỏi đã hỏi cả rồi, cuối cùng ông ấy nghi ngờ hỏi thêm một câu: "Thế tình hình ăn uống của cậu ấy thì sao? Hôm nay cậu ấy có ăn món gì mà bình thường không ăn không?"
La Trì nói: "Các đồng nghiệp trong phòng phản ánh cậu ấy tới phòng thực nghiệm trước bữa trưa, tới trước khi ngất xỉu cũng chỉ uống nước, không ăn món gì khác."
"Uống nước thì làm sao lên cơn sốt được." Lâm Gia Duyệt đứng bên cạnh sắp bật khóc tới nơi: "Bác sỹ, tôi cảm thấy hay là anh ấy mắc căn bệnh gì mà không kiểm tra ra?"
Bác sỹ lắc đầu, phủ định suy đoán của cô ta.
"Lần trước anh ấy cũng như vậy, sau khi sốt đi sốt lại mấy lần thì tự khỏi." Cố Sơ đứng bên nói một câu. Cô nhìn Lục Bắc Thần nằm trên giường bệnh, sắc mặt trắng bệch, trong lòng rất lo nhưng ở trước mặt Lâm Gia Duyệt cô vẫn kiềm chế.
Bác sỹ cũng cảm thấy rất lạ: "Tôi cảm thấy vẫn là thức ăn có vấn đề."
"Thức ăn?" Lâm Gia Duyệt ngẩn ra giây lát rồi quay sang Cố Sơ: "Anh ấy vẫn luôn ăn đồ do cô làm!"
Cố Sơ ngây người, rất lâu sau mới nói được một câu: "Nhưng tôi đều làm những món anh ấy ăn được mà. Sáng nay cũng chỉ ăn đơn giản là sandwich và hoa quả, đều là mấy món anh ấy thích ăn mà, nho, kiwi và cam..."
"Cái gì? Cam?" Lâm Gia Duyệt đột ngột ngắt lời Cố Sơ, ngay sau đó tâm trạng trở nên rất kích động: "Anh ấy từ trước tới nay đều không ăn cam. Anh ấy bị dị ứng với cam đấy, cô lại dám để anh ấy ăn cam? Cố Sơ, cô muốn lấy mạng anh ấy phải không?"