Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 165 : Người đàn ông trong mưa gió

Ngày đăng: 01:47 30/04/20


Bắc Kinh.



Bước vào những ngày oi ả, mồ hôi đầm đìa, rời xa điều hòa như cá rời xa nước. Buổi tối vẫn náo nhiệt, cái nóng ban ngày tới khi hoàng hôn buông xuống cũng sẽ bốc hơi đi một chút, ve kêu đinh tai trên tán hòe nhưng cũng không ảnh hưởng tới những người ngồi hóng mát tay phe phẩy quạt, miệng rôm rả chuyện nhà chuyện cửa.



Căn nhà Hứa Đồng mua nằm ở khu Tây Thành, có không khí của Bắc Kinh cũ lại không quá xa trung tâm náo nhiệt.



Khoảng thời gian này Thịnh Thiên Vỹ ra nước ngoài bàn việc, cô ở trong nước chờ đợi sự chỉ đạo của anh. Bên Bắc Kinh có phân bộ, cũng tiện cho cô ở lại đây, không cần chạy ngược chạy xuôi.



Tối nay cô lại bận rộn tới hơn mười giờ, sau khi nói một cuộc điện thoại đường dài với Thịnh Thiên Vỹ đã là mười một rưỡi.



Tắm rửa, đắp mặt nạ xong định đi ngủ thì cũng đã là hơn mười hai giờ đêm.



Cô đang định tắt đèn thì chuông cửa vang lên.



Cô liếc nhìn chiếc đồng hồ báo thức đầu giường, giờ này còn ai tới chứ?



Căn nhà Hứa Đồng mua có kết cấu ba phòng ngủ, một phòng khách, trừ đi diện tích chung thì trong nhà cũng phải còn tới 120, 130m2 . Lúc trước khi mua căn nhà này, cô suy nghĩ khá chu toàn, nếu rảnh rỗi có thể đón Sầm Vân tới sống một thời gian. Hơn nữa đây còn là khu vực giáo dục, sau này có con cũng không cần lo lắng vấn đề trường học.



Cô ở trong phòng ngủ chính, để trống một phòng cho khách, phòng còn lại sửa thành phòng sách, nhưng mà cô cũng rất ít dùng vì khi trước thường xuyên tăng ca, công dụng của phòng làm việc đã thay thế phòng sách. Rèm ngoài cửa phòng khách còn chưa kéo vào. Khi cô đi qua phòng khách, chẳng biết có một tia sáng từ đâu hắt tới, khiến bóng cây đổ lên lớp kính thủy tinh, chao đảo lay lắt, thoạt nhìn giống như hình tượng thằng gù ở nhà thờ Đức Bà đang đung đưa một cánh tay ngoài cửa sổ.



Làm Hứa Đồng giật thót tim.



Sau khi nhìn rõ đó là bóng cây, cô mới ấn điều khiển, rèm cửa từ từ khép lại.



Ngoài cửa, tiếng chuông vẫn còn inh ỏi.



Hết hồi này tới hồi khác, tiết tấu đều đều mà chậm chạp.



Khi Hứa Đồng đi ra tới cửa, tiếng chuông đột ngột im bặt.



Cô bước lên, nhìn qua con mắt trên cánh cửa.



Ngoài kia là hành lang trống trải.



Không có ai.



Hứa Đồng nhíu mày, nghĩ bụng chắc là gã say rượu ở nhà nào ấn nhầm chuông cửa, bèn quay về phòng.




Người du lịch đã vãn hơn rất nhiều. Mùa này tới đây đa phần là người phương Bắc, có lẽ chưa bao giờ gặp bão, đều sợ hãi không dám ra khỏi cửa.



Thật ra Cố Sơ tới đây chẳng qua cũng chỉ để tĩnh tâm, không cầu mong gì nhiều.



Từ đại điện đi ra, mùi hương của nhà chùa bị gió đánh tan đi bốn hướng, chiếc chuông đồng trên cột trụ đại điện âm vang, hòa cùng tiếng mõ, những cây trúc xanh biếc rì rào xôn xao, bầu không khí tràn qua mặt ban đầu ấm nóng, sau đó trở nên nguội lạnh.



Từ nhỏ cô cũng sống ở Quỳnh Châu, cảnh giác rằng kiểu gió này không bình thường, bèn vội vàng rời khỏi Nam Phổ Đà, nhanh chóng đi về khách sạn đã đặt phòng trong trung tâm thành phố.



Ngôi chùa này nằm sát Hạ Môn, vốn dĩ là một con đường náo nhiệt, vậy mà hôm nay đã vắng bóng người. Đến cả cửa lớn của Hạ Môn cũng đóng chặt cửa. Cô ngước nhìn lên trời, dấu hiệu như sắp có yêu ma quỷ quái hoành hành, mây đen che kín, gió lớn chèn ép, gần như có thể thổi bay đầu người ta.



Lúc này Cố Sơ mới ý thức được mình đã quá sơ suất. Từ trước tới nay cô không hề cảm thấy bão là đáng sợ, thổi mãi rồi cũng qua. Nhưng hôm nay thì khác, trên đường thi thoảng lắm mới có bóng người vội vã lướt qua. Cơn gió ấy gần như lật tung mái nhà, đám đen đặc phía đường chân trời cũng bắt đầu khiến người ta nghẹt thở.



Cô rút di động ra, định nhờ khách sạn điều xe tới, bỗng phát hiện đã mất tín hiệu.



Bên tai là tiếng răng rắc, lại có một cơn gió mạnh tràn tới. Cô vội vàng trốn vào một mái hiên. Khi ngước mắt lên, cái cây lớn ngay gần đó gió bão bẻ đứt rời, mà chỗ trú ẩn an toàn tạm thời của cô, trên đỉnh đầu cũng vang lên những tiếng rầm rầm.



Thấy chưa, số cô tốt đến mức này đấy, có đi chơi cho thanh thản thôi mà cũng gặp bão.



Có tiếng cột gỗ đứt gãy vang lên.



Cách một không gian chỉ to hơn lòng bàn tay, ngoài kia đã là bão tố. Cô ngước mắt nhìn lên mái hiên, không dám ở lại lâu nữa, định bụng nhanh chóng trở về khách sạn sẽ an toàn hơn. Cô cứ thế xông vào màn mưa, mặc cơn gió ào ào, quần áo trong chớp mắt đã ướt sạch.



Mưa rất lớn, mới đó đã tới cẳng chân.



Lúc này đừng nói là gọi xe, ngay cả có xe nào đi qua cũng đừng mong được quá giang. Gió táp vào mặt cùng với nước mưa, nhất thời khiến cô hít thở khó khăn, muốn quay người tìm một chỗ nào khác để trú đã là vô vọng. Chẳng biết cửa kính nhà nào bị đá bay đập vỡ, mưa quá to cô không nhìn rõ nữa, chỉ cảm thấy nơi mắt cá chân đau dữ dội, sau đó có máu chảy ra.



Cô hét lên nhưng lúc này lại có gió giật, có một âm thanh cực lớn vang lên. Cô ngước mắt, cả người lập tức cứng đờ.



Có một tấm biển quảng cáo bị đánh xuống, bay về phía cô.



Cố Sơ không kịp né, vô thức ngồi sụp xuống che kín mặt. Trong cơn bão bỗng xuất hiện một chiếc xe thương vụ, đè lên nước mưa, đầu xe đâm thẳng vào tấm biển quảng cáo, ngăn chặn việc nó có thể đập trúng người gây nguy hiểm.



Ngay sau đó chiếc xe phanh lại, cửa xe bật mở, là một đôi chân thẳng tắp sau chiếc quần Âu đen. Bóng hình cao lớn của người đàn ông ẩn hiện, lao tới trước chắn mọi mưa gió cho cô, kéo cô vào lòng...



~Hết chương 165~