Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc
Chương 170 : Anh chấp nhận
Ngày đăng: 01:47 30/04/20
Khi Lâm Gia Duyệt nói những lời này, giọng điệu và thái độ đều ôn hòa, điềm đạm, không giống như đang chỉ trích, nhưng xem xét kỹ nội dung thì tính chỉ trích lần này còn dữ dội hơn lúc ở trong phòng bệnh. Lâm Gia Duyệt không còn vòng vo oán trách cô không đủ tư cách làm trợ lý mà thẳng thừng nói với cô rằng: Chính cô là người đã phá hoại một mối tình vốn dĩ sẽ tốt đẹp.
Từ nhỏ Cố Sơ đã không phải một cái bánh bao, những năm tháng thiếu thời vô ưu vô lo đã hình thành nên một phong cách không biết sợ là gì, nhưng một lần gia đình gặp biến cố có thể thu lại những màu sắc của cô trong khoảnh khắc, khiến cô trở thành một người chỉ mong bình an là được. Thế nên, nếu đổi lại là Cố Sơ của ngày trước, cô nhất định sẽ cười mà đáp lại Lâm Gia Duyệt một câu: Nếu anh ấy yêu cô thì sao người khác có thể xen ngang được? Cô phải biết rằng tình yêu là thứ trò chơi có tính chất biệt lập nhất.
Nhưng đặt vào hoàn cảnh hiện tại, bất luận thế nào cô cũng không thể nói ra câu ấy.
Bây giờ cô không nói, không có nghĩa là cô hèn nhát.
Mà cô thật sự có thể đọc được nỗi sợ hãi trong đôi mắt Lâm Gia Duyệt. Tuy Lâm Gia Duyệt che đậy rất giỏi nhưng cảm giác mất phương hướng và lo sợ dâng lên từ tận đáy lòng ấy đã lan tràn, dù lớp trang điểm có tỉ mỉ cỡ nào cũng thể giấu đi được.
Cố Sơ cảm thấy mình không thể phát rồ như vậy, không thể vẫn sung sướng khi người khác đang đau khổ. Mấy năm trời với nhiều đổi thay đã thu lại của cô tính cách nói mà không biết suy nghĩ. Cô chọn cách im lặng, dù Lâm Gia Duyệt có đổ oan cho mình hay không.
“Chẳng lẽ cô không muốn giải thích chút nào sao?” Sự bình thản của cô khiến Lâm Gia Duyệt hoài nghi. Khi cô ta hơi nhướng mày lên, trong ánh mắt có đôi chút tổn thương.
Cố Sơ buông chiếc thìa nhỏ bằng bạc xuống, nhẹ nhàng co hai chân lên chiếc ghế rộng rãi, lúc ôm lấy chân còn cẩn thận tránh vị trí bị thương, khẽ thở dài: “Tôi thật sự không biết phải giải thích gì với cô.”
“Xem ra cô rất tự tin.” Lâm Gia Duyệt nhìn cô chằm chằm.
Cố Sơ khẽ lắc đầu: “Tôi biết cô đang nghĩ gì nhưng thực tế, có lẽ là cô nghĩ nhầm rồi.”
“Vậy cô cho rằng tôi đang nghĩ cái gì?”
“Cô biết chuyện tôi nghỉ việc, ngay sau đó giáo sư Lục lại tới Hạ Môn. Cô sẽ cho rằng đây chẳng qua chỉ là một thủ đoạn của tôi.” Cố Sơ chống cằm lên đầu gối, không ngước mắt lên, chỉ nhìn chăm chăm nhìn xuống cốc café với một lớp bọt café mỏng tang bên trên, đang lặng lẽ nứt ra trong không khí, mỏng manh như một phận đời không đáng coi trọng.
Như cuộc đời cô vậy.
Bắt đầu nồng nàn như hương café, rồi lại im ắng đọng trên thành cốc như những bọt café lạnh lẽo.
“Không phải thế sao?” Thanh âm của Lâm Gia Duyệt từ đầu tới cuối vẫn phẳng lặng như dòng nước, chẳng biết là cô ta đã thật sự dốc cạn sức lực hay chỉ đang trù bị một nguồn sức mạnh khiến cả hai đều sụp đổ.
“Tôi không hề.” Cố Sơ nhìn thẳng vào đôi mắt Lâm Gia Duyệt, trong sáng và đường hoàng.
Cô chỉ muốn rời xa, đơn giản vậy thôi.
Đời người có biết bao lần vòng quanh, xoay chuyển, dẫu cô có lẩn tránh thế nào, có lúc cũng không tránh khỏi sự an bài của số phận. Tự cho rằng đang đấu tranh, chạy trốn, mang theo chí khí và tinh thần không khuất phục như liều chết, vốn dĩ tưởng là thay đổi một số người hay một số chuyện, nhưng về sau mới nhận ra, thật ra tất cả mọi chuyện đều đã được ông trời sắp đặt từ trước.
Thế nên, sau khi cô điên cuồng tiêu tốn hết chút ấm áp còn sót lại của tuổi xuân để hiểu ra đạo lý này, cô không tranh không đoạt, không khóc không gào, chỉ muốn được tiếp tục sống, sống tốt hơn thì mới có thể chết đẹp hơn.
“Thật ra tôi rất muốn làm bạn với cô.” Cố Sơ lên tiếng: “Cho tới khi tôi nhận ra chúng ta không thể trở thành bạn bè thực sự, tôi đã từ bỏ suy nghĩ này.”
Lâm Gia Duyệt hơi nhướng mày nhìn cô: “Cô cảm thấy trước nay tôi đối với cô là giả tạo?”
“Trước giờ cô vẫn rất thông minh, cứ cho là có giả tạo thì cũng sẽ không lộ một chút sơ hở nào.” Cố Sơ thở dài: “Nhưng cô quên mất một điều, nắm cát trong tay quá chặt ngược lại nó sẽ càng trôi nhanh hơn.”
“Ý cô là gì?”
Cố Sơ uống một ngụm café, rồi lại đặt xuống, giọng điệu cũng nhẹ nhàng như cử chỉ vậy: “Chẳng phải chính vì cô mà tôi mất công việc ở bệnh viện sao?”
Cả người Lâm Gia Duyệt sững sờ.
“Tôi nghĩ các người đã ra tay rồi.” Cô lẩm bẩm.
Lâm Gia Duyệt nhìn cô: “Phải, vì tối đó bố tôi đã gọi điện hỏi ý anh ấy một lần nữa. Anh ấy tỏ rõ thái độ, cho dù có động vào quỹ tài chính anh ấy cũng sẽ không thay đổi ý định.” Nói tới đây, cô ta cười khổ: “Tới bây giờ tôi mới hiểu, thật ra trong lòng Bắc Thần, tôi không có một phân lượng nào hết. Cả quỹ Bắc Thần tiếng tăm là thế mà anh ấy thà hủy hoại cũng không cưới tôi.”
Tối đó Lục Bắc Thần nói với cô: Nếu tôi lấy Lâm Gia Duyệt, có phải em vẫn điềm nhiên như vậy không?
Tối đó Lục Bắc Thần còn nói với cô: Vì giọt nước mắt này của em, tôi làm gì cũng xứng đáng.
Tối đó Lục Bắc Thần còn nói thêm rằng: Cố Sơ, hãy cho tôi một chút thời gian.
Tối đó…
Cô buông bỏ mọi ký ức về buổi tối hôm đó, một lòng muốn tới Hạ Môn, bước chân lên đảo Cổ Lãng, kết thúc tất cả. Thế nên cô ép buộc chính mình đừng suy nghĩ quá nhiều về những lời anh nói tối đó, đừng phân tích quá sâu sự thật phía sau những mỏi mệt của anh.
“Đừng tưởng chuyện này không liên quan tới cô.” Ánh mắt Lâm Gia Duyệt rất hùng hổ: “Một người đàn ông rõ ràng biết ăn cam sẽ sốt cao không hạ, vì cô có thể ăn cam; một người đàn ông ai ai cũng tâng bốc, tán tụng, sinh ra đã kiêu ngạo, vì một bức thư của cô có thể ngồi dưới mưa lâu như vậy; một người đàn ông rõ ràng biết mình chỉ là kẻ thế thân, vì sự ra đi của cô anh ấy cũng có thể mang cơn sốt cao đuổi theo tới tận đây. Cố Sơ, cô có tư cách gì khiến một người đàn ông tốt như vậy làm những điều ấy cho cô?”
Ngón tay Cố Sơ đờ ra giây lát: “Thế thân mà cô nói là ý gì?”
“Tôi biết, lúc còn học đại học cô từng yêu em trai anh ấy.” Lâm Gia Duyệt nói thẳng: “Lần đó cô hỏi tôi chuyện của Lục Bắc Thâm tôi đã để tâm, điều tra rất lâu mới biết quá khứ của cô.”
Cô biết ngay có những chuyện, có những tình cảm một khi dây dưa thì vết thương cũ sẽ lộ ra từng chút, từng chút. Lâm Gia Duyệt chưa bao giờ là một người đơn giản, cô ta có sự kiêu hãnh của một cô chủ nhưng đồng thời cũng có những điều kiện thuận lợi ông trời ban tặng. Nếu Lâm Gia Duyệt muốn điều tra thì chuyện một nhân vật đình đám ở đại học A như Lục Bắc Thâm và cô từng yêu đương sẽ không giấu được quá kỹ.
“Bắc Thần chưa bao giờ nhắc tới chuyện của em trai mình, thế nên khi ấy tôi nhắc đến, tôi cũng biết mình đã phạm phải đại kỵ.” Lâm Gia Duyệt tiếp tục nói: “Nhưng tôi rất muốn biết, rõ ràng đã biết đó là bạn gái của em trai mình vậy mà anh ấy vẫn động lòng, còn đạo đức không?”
Cổ họng Cố Sơ như tắc nghẹn.
“Nhưng anh ấy lại nói với tôi, anh ấy có tư cách làm vậy.” Lâm Gia Duyệt chua chát lắc đầu.
Hô hấp lập tức trở nên gấp gáp.
Câu “có tư cách làm vậy” của Lục Bắc Thần là ý gì?
Cô không dám nghĩ sâu thêm.
“Tôi hỏi anh ấy, nếu trong lòng cô ấy anh chỉ là thế thân của Bắc Thâm, anh còn kiên trì như vậy không?” Cổ họng Lâm Gia Duyệt khô rát, cô ta ngước nhìn Cố Sơ: “Lần này anh ấy nói rõ ràng, rành mạch với tôi, anh ấy chấp nhận.”
Cố Sơ thảng thốt.
Ánh mắt của Lâm Gia Duyệt túm chặt lấy cô không buông, đè mạnh từng từ từng chữ: “Vì cô mà anh ấy chấp nhận. Cô có biết anh ấy là ai không? Cô có biết anh ấy kiêu ngạo nhường nào không? Cô có biết có bao nhiêu người muốn anh ấy cúi đầu nhận thua không? Thế mà vì cô anh ấy đã nói ra ba chữ “Anh chấp nhận”!”
Có một cơn sóng dữ tràn qua, nhấn chìm cả trái tim cô. Cố Sơ cảm thấy từ khoảnh khắc ba chữ “Anh cam chịu” bật ra khỏi miệng Lâm Gia Duyệt, cô không thể bình thản được nữa. Đạo đức gì đó, thụt lùi an toàn vào lớp vỏ gì đó, sống thận trọng, dè dặt gì đó đều không còn quan trọng nữa. Cô không nhìn thấy dáng vẻ của Lục Bắc Thần khi nói ba chữ ấy nhưng cảm giác nặng nề câu nói này mang lại, cô cảm nhận được rồi.
Bắc Thần…
Cô thầm gọi cái tên ấy hết lần này tới lần khác, bỗng phát hiện nó sớm đã in dấu nơi sâu thẳm trái tim mình…
~Hết chương 170~