Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc
Chương 179 : Sơ sơ
Ngày đăng: 01:48 30/04/20
Lớp sóng này nối lớp sóng kia, từ sự chậm rãi, kiên quyết ban đầu, tới cuối cùng là đạp bằng mọi sóng gió.
Là sóng biển đang thét gào.
Lớp sóng này nối lớp sóng kia, từ sự chậm rãi, kiên quyết ban đầu, tới cuối cùng là đạp bằng mọi sóng gió.
Gió biển càng lúc càng lớn.
Thổi đến mức mỏm đá cũng phát ra những tiếng vù vù, che lấp những tiếng hét và tiếng thở của Cố Sơ khi dạo chơi trên những tầng mây. Thế là âm thanh của cô lại càng thêm buông thả, hòa cũng tiếng sóng vỗ bờ đá.
Một góc mỏm đá bị cô siết rất mạnh.
Các khớp ngón tay cũng trắng bệch cả.
Mái tóc dài bị mồ hôi thấm ướt rồi lại bị gió thổi bay, khiến cả gương mặt cô càng thêm nhợt nhạt. Đôi mắt xinh đẹp mơ mơ màng màng, chiếc váy trắng lại càng khêu gợi từng đường nét trên cơ thể, một cảm giác ma mị khiến đàn ông điên cuồng.
Ánh trăng dường như bị thu hết ánh trăng, có thể là nó… cũng biết ngượng.
Nó bị tầng mây che khuất.
Sóng càng ngày càng cao.
Cô chỉ cảm thấy ngón tay mình đau nhức nhưng nhanh chóng bị người đàn ông nắm lấy, xoa dịu cái đau đớn do mỏm đá mang lại.
Lục Bắc Thần trở thành người chủ động. Anh nắm giữ tiết tấu của quá trình mưa gió bão bùng này, như một con báo. Còn cô như một chú mèo, chỉ là một chú mèo vừa mới chào đời.
Chút ánh trăng yếu ớt còn sót lại hắt lên sống lưng dài rộng của anh.
Hơi sáng lên.
Là mồ hôi của cả hai.
Những múi cơ rắn chắc, tráng kiện vẫn mang theo mồ hôi, cả cơ thể mạnh mẽ cường tráng đang mặc sức sống dậy một sức mạnh nguyên sơ nhất được dục vọng khống chế.
Cơ thể Cố Sơ như một chiến trường, giống biển khơi ngoài xa kia, cũng gập ghềnh lên xuống.
Anh là một vị tướng dũng mãnh thiện chiến, cánh tay vung gươm múa giáo đầy uy lực, những đường nét chìm nổi vẽ lên một cơ thể vạm vỡ, gương mặt tuấn tú say đắm trong những tình cảm dạt dào dành cho người con gái trong lòng. Đôi mắt anh sáng rực, bám chặt lấy ánh mắt cô, thì thầm: “Gọi tên anh!”
Cố Sơ tan ra dưới ánh mắt ấy, không kìm được lòng mình, gọi tên anh hết lần này tới lần khác.
Bắc Thần…
Bắc Thần…
Đây không giống tác phong của anh.
Cô nghĩ chắc là anh lại đang làm việc. Cô ra khỏi phòng ngủ, khẽ gọi một tiếng “Bắc Thần”, không ai đáp lại.
Diện tích căn phòng không hề nhỏ nhưng tìm một người cũng không đến mức không tìm ra.
Cố Sơ cảm thấy kỳ lạ, cô ngồi một lúc trong phòng khách cũng không thấy Lục Bắc Thần, bèn gọi vào di động của anh.
Loáng thoáng có tiếng chuông vọng vào từ một ô cửa hơi hé mở.
Rất quen thuộc.
Là nhạc chuông di động của anh.
Nhưng tiếng chuông cũng im bặt rất nhanh. Bên tai là những tiếng “tút tút”, đối phương đã ngắt máy.
Cô càng cảm thấy nghi hoặc hơn, tò mò gọi lại lần nữa. Lần này thì gọi được nhưng không còn nhạc chuông nữa. Không hiểu sao, trái tim Cố Sơ bỗng đập thịch một tiếng. Cô đứng dậy, tìm theo hướng ban nãy trong trí nhớ của mình, cứ thế đi tới phòng sinh hoạt chung. Cô nghe thấy bên tai có tiếng “Alô”, đồng thời lúc này, thanh âm ấy cũng vang lên qua một tấm rèm cửa mỏng manh.
Cố Sơ đi tới trước, kéo ra một khe hẹp. Ô cửa sổ sát sàn chưa đóng, có thể thông thẳng ra vườn hoa ngoài ban công.
Nơi tường bao phía vườn hoa, Lục Bắc Thần đứng đó, nhận điện thoại.
“Anh đang ở đâu?” Cô khẽ hỏi, mắt dán chặt vào bóng hình gần đó.
“Anh đang trên đường đi mua đồ ăn sáng, sắp về rồi.” Lục Bắc Thần dứt lời, lập tức ngắt điện thoại.
Cố Sơ kinh ngạc, anh đang nói dối.
Tiến thêm một bước nhưng cô bỗng thấy một đôi tay ôm chặt lấy cổ Lục Bắc Thần. Cố Sơ đột ngột dừng bước, lúc này mới nhìn thấy một người phụ nữ bị Lục Bắc Thần chắn trước. Cô ấy khóc rất thương tâm, chất vấn anh: “Sao anh có thể đối xử với em như vậy?”
Giọng nói quen thuộc.
Cố Sơ nắm chặt lấy rèm cửa.
Là Lâm Gia Duyệt, chẳng phải cô ta đi rồi sao?
Lục Bắc Thần lại ôm lấy cô ta, khẽ nói: “Gia Duyệt, em phải tin anh, người anh yêu là em.” Dứt lời, anh cúi đầu, đặt lên môi cô ta một nụ hôn sâu.
Cố Sơ đứng bên rèm cửa, nước mắt, bỗng chốc đầm đìa hai má…
~Hết chương 179~