Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc
Chương 185 : Là tai nạn ư?
Ngày đăng: 01:48 30/04/20
Trong đầu cô toàn lộ hình ảnh những bộ phim kinh dị xem từ
nhỏ tới lớn, trong đó có một bộ phim cô đã quên mất tên, chỉ cảm thấy
tình tiết tương tự. Đó là một tòa nhà ma, bất kỳ ai đi qua cũng sẽ phải
chết. Với tư cách là một người dân thường, Cố
Sơ không thể xoay chuyển được một số chỉ trích tiêu cực của đám ký giả,
cô chỉ còn biết thương Lục Bắc Thần hơn nữa. Giọng nói trong điện thoại
tuy dịu dàng nhưng cô cũng ít nhiều nghe ra vài phần mỏi mệt. Bên đó
nghe xong bèn nói: “Chỉ là anh muốn nghe giọng của em thôi.”
Trái tim Cố Sơ lập tức tan chảy.
Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện, Hứa Đồng lấy từ trong túi xách ra một hộp phấn, đưa cho Cố Sơ. Cố Sơ đón lấy, nghi hoặc: “Sao thế ạ?”
“Soi lại cái mặt em kìa.”
Cố Sơ mở hộp phấn ra, nhìn thấy gương mặt nhỏ mềm mại như hoa đào của mình hiện lên qua chiếc gương hẹp. Cô không hiểu, còn Hứa Đồng thì ngao ngán nói: “Mặt em sắp lan tràn tình xuân rồi kìa.”
“Em đâu có.” Cố Sơ hiểu ra, ném lại hộp phấn cho chị ấy.
Hứa Đồng mỉm cười không nói.
“Em tin anh ấy.” Cố Sơ bất thình lình nói một câu.
Hứa Đồng hơi nhướng mày, biết cô đang trả lời câu hỏi ban nãy.
“Lời nói của đàn ông chưa chắc đã đáng tin đâu.” Chị ấy nhắc nhở.
Cố Sơ nắm chặt di động, bên tai vẫn còn nóng. Anh không nói bất kỳ câu
tình cảm nào nhưng chất giọng trầm ấm ấy cứ thế theo tai len lỏi vào tận trái tim cô, khiến nó cũng trở nên sôi sục. Cô ngước mắt, nhìn Hứa Đồng và nói: “Nhưng em rất muốn tin anh ấy một lần.”
Cô
đã từng làm kẻ lừa gạt người khác, biết được phải giấu giếm sự thật đau
khổ dường nào. Thế nên lần này cô muốn tin tưởng những gì Lục Bắc Thần
nói, tin anh không lừa gạt cô vì hành vi xâm phạm đạo đức này, cô tình
nguyện Bắc Thần chưa bao giờ có.
Việc yêu bằng tai
mặc dù đã không còn hợp với cô nhưng cô vẫn muốn hoang đường, tùy tiện
một lần, cho dù cuối cùng có bị tổn thương tơi bời.
Trong chuyện tình này, cô càng giống như người đợi được giải cứu, giải thoát
cho trái tim đầy thương tích này của cô khỏi vực sâu muôn trượng. Cô sẽ
không trì trệ nữa, sẽ không chìm trong đau khổ vô cùng vô tận nữa. Năm
năm nay, cô như rơi xuống địa ngục mơ hồ, khổ sở giằng xé, đánh mất
chính mình.
Gặp được Lục Bắc Thần, cô muốn quay trở lại làm Cố Sơ của trước đây.
Nhưng cô vẫn không dám xem. Khi tiếng nhạc kết phim vang lên, cô dè dặt hỏi
anh: Bắc Thâm, nếu em gặp ma anh có tới cứu em không?
Tuy rằng Bắc Thâm chẳng hiểu ý của cô nhưng vẫn hứa với cô: Chắc chắn, dù anh đang ở đâu.
Bây giờ thì Cố Sơ hãi rồi. Tuy rằng bên cạnh vẫn còn Hứa Đồng, mặc dù cô
biết trên đời này vốn không có ma quỷ nhưng nỗi sợ hãi đã như một dòng
sông, lan ra mỗi ngóc ngách trong cơ thể. Khó khăn lắm mới đi tới được
một vị trí trống trải hơn. Cô thực sự không chịu đựng nổi nữa, rút di
động ra gọi cho Lục Bắc Thần.
Cô quên mất, lời hứa trong rạp chiếu phim năm nào chỉ thuộc về Bắc Thâm.
Thượng Hải gần tới nửa đêm nhưng lại là buổi sáng bận rộn của New York. Cô đã
quên luôn cả chênh lệch múi giờ, thậm chí quên cả sự thật Bắc Thần đang ở Mỹ, vô thức bấm máy gọi cho anh. Đối phương nhận máy rất nhanh, chỉ có
điều đầu bên kia liên tục réo rắt tiếng điện thoại bàn, có thể thấy sự
bận rộn.
Khi tiếng của Lục Bắc Thần vang lên, chút
dũng cảm duy nhất của Cố Sơ cũng tan ra. Cô nói trong nghẹn ngào: “Có
chiếc xe định đâm bọn em, có chậu hoa định rơi vào đầu bọn em…”
Bên kia Lục Bắc Thần rõ ràng sửng sốt giây lát rồi nói: “Sơ Sơ, em bình tĩnh lại đã, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Cố Sơ liền lập cập kể lại hết với anh tất cả những chuyện vừa gặp phải.
Sau khi nghe xong, anh bình tĩnh hỏi: “Có biết bây giờ hai người đang
đứng ở đâu không?”
Cô đảo mắt nhìn xung quanh, rất lạ lẫm.
“Hai người từ quán bar nào đi ra?”
“Em…” Cố Sơ cố gắng nhớ tên quán bar.
Lục Bắc Thần vỗ về: “Đừng sợ, Hứa Đồng có ở bên cạnh em không? Em đưa di động cho chị ấy.”
Cố Sơ vội vàng làm theo, Hứa Đồng cũng bị dọa không hề nhẹ nhưng chí ít
vẫn còn lý trí hơn Cố Sơ một chút. Chị ấy cầm lấy di động, alô một tiếng rất run. Lục Bắc Thần lại hỏi lại lần nữa, chị ấy nói cho anh biết tên
quán bar.
Sau khi ngắt máy, Hứa Đồng nói với cô: “Giáo sư Lục bảo chúng ta đứng yên ở đây đợi.”
Cố Sơ chỉ cần nghĩ tới tòa nhà cũ đen thùi lùi ban nãy là đầu óc lại hoang mang, chỉ còn sức để gật đầu.
~Hết chương 185~