Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc
Chương 189 : Những thay đổi ngỡ ngàng
Ngày đăng: 01:48 30/04/20
Tiễn Chloe đi rồi, Lục Bắc Thần trở lại
phòng làm việc, vẫn còn nghĩ mãi về câu nói đó của Chloe, trong lòng vây kín một đám mây ngờ vực, nhưng phần nhiều là nỗi phiền muộn khó tan
biến. Khi Ngư Khương gõ cửa đi vào, nhìn thấy sắc mặt anh rất khó coi đã giật nảy mình.
Cô ấy bước lại gần, dè dặt hỏi: “Anh không sao chứ?”
Lục Bắc Thần bước ra khỏi những suy tư, khôi phục lại vẻ bình tĩnh thường ngày.
“Nhận được hai tài liệu fax.” Ngư Khương đưa tập tài liệu trong tay cho anh:
“Một bản tới từ FBI, một bản tới từ vị cảnh sát La bên Trung Quốc.”
Lục Bắc Thần đón lấy.
Ngư Khương không rời đi ngay mà nghiêng đầu nhìn anh.
Anh ngước mắt lên: “Còn chuyện gì sao?”
Ngư Khương lo lắng hỏi: “Tôi có cảm giác trông anh không ổn lắm.”
“Không sao.”
Ngư Khương thấy vậy cũng đành thôi.
Sau khi cô ấy ra ngoài, Lục Bắc Thần lật tập tài liệu ra, đọc bản fax của FBI trước, sau khi liếc qua lập tức
nhíu mày. Anh bèn cầm bản fax của La Trì lên, sau khi xem xong, sắc mặt
lạnh lẽo.
Điện thoại bàn vang lên.
Rất lâu sau, Lục Bắc Thần mới nhận máy.
Giọng nói đầu kia trầm ổn: “Em nên tuyển một trợ lý đáng tin cậy.”
“Đa phần Ngư Khương chỉ phụ trách vụ án chứ không phải mấy chuyện vụn vặt trong cuộc sống của em.” Lục Bắc Thần nói.
“Ý của bố là ông có thể dốc vốn vào quỹ tài chính.”
“Điều kiện của ông ấy quá hà khắc, em có quyền không nhận.”
“Em có đường lùi sao?”
“Trước giờ em vẫn thích giữ lại đường lùi cho mình.”
Đầu kia thở dài: “Nhưng hà tất phải trở mặt với bố chứ?”
“Có quá nhiều thứ đáng để trở mặt.”
“Còn có ý khác?”
“Em chỉ cảm thán thôi.”
Trước mặt là một thiếu nữ tươi trẻ, dáng hình cứ gọi là nóng bỏng, thanh
mảnh, thon thả, chỗ nào cần gầy là gầy, cần nở nang là nở nang, dùng chữ “S” để hình dung là hoàn toàn chính
xác. Mái tóc màu hạt dẻ được thả tung, dài quá vai, tóc mai hơi xoăn
lại, cực kỳ Tây, dưới váy là một đôi chân trắng trẻo, bên dưới phải đi
một đôi giày vừa nhỏ vừa nhọn, cao tới 5 – 6 phân.
Kính mát che
kín đôi mắt nhưng Cố Sơ cảm thấy cô tuyệt đối không quen biết người
trước mắt, vậy mà biểu hiện của Lăng Song còn thẳng thắn hơn, nhíu mày
hỏi: “Cô là ai hả? Chúng tôi nói chuyện thì liên quan gì tới cô?”
Nhưng cô gái không hề tức giận, ngược lại ngồi phịch xuống, bật tay một cái, người phục vụ bèn đi tới rót rượu.
“Cô ngồi nhầm bàn rồi đấy.” Lăng Song gõ gõ lên mặt bàn, ngữ khí không chút khách khí: “Đây là bàn của bạn tôi, mau đi đi.”
Cô gái kia chỉ nhìn cậu ta cười, quyết không lên tiếng.
Lăng Song bực mình, đang định đứng dậy
thì Cố Sơ ấn cậu ta ngồi xuống. Cô hiểu Lăng Song trước giờ vẫn luôn có ý đối địch với mấy cô gái đẹp, sợ cậu ta nói gì đó khiến hai người động
tay động chân thì mất mặt. Cô bèn hắng giọng hỏi cô gái kia: “Cô à, cô
tìm bàn nào?”
Lúc này cô gái mới uể oải tháo kính mát xuống, cười nói: “Tớ tìm chính bàn của các cậu mà.”
Chiếc kính râm vừa được tháo ra, dung mạo của cô gái đã hoàn chỉnh, đôi mắt long lanh gần như có thể nói chuyện, chỉ có điều…
“Cậu…”
Cả Cố Sơ và Lăng Song gần như đồng thanh lên tiếng, chỉ vào cô gái trước mắt: “Tiêu Tiếu Tiếu?”
Tiêu Tiếu Tiếu tươi cười rạng rỡ, càng
khiến cho gương mặt nhỏ thêm phần sinh động. Cậu ấy hất nhẹ mái tóc rồi
nói: “Nghe Lăng Song nói mấy chữ ‘bạn của chúng tôi’ quả là thoải mái.
Tôi còn tưởng cậu chưa bao giờ coi tôi là bạn cơ đấy.”
***
Tiêu Tiếu Tiếu gọi cả một bàn thức ăn, đồ ăn và đồ chay được kết hợp rất tỉ mỉ.
Nhưng Lăng Song và Cố Sơ chẳng màng tới
chuyện ăn uống nữa, cứ nhìn chằm chằm vào gương mặt cậu ấy, quan sát cả
dáng người cậu ấy, rất lâu sau, Cố Sơ mới nói: “Tiếu Tiếu, cậu có thể
nói cho tớ biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
Tiêu Tiếu Tiếu trước đây là một cô bạn
béo ục ịch. Lần trước gặp, cậu ấy vẫn còn từ chối thịt thà, sao mới một
thời gian cả người từ trên xuống dưới đã biến đổi. Nếu không nhờ có
tiếng cười và đôi mắt của cậu ấy, Cố Sơ chắc chắn không thể nhận ra cô
gái lả lướt trước mặt chính là Tiêu Tiếu Tiếu.