Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 195 : Chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau

Ngày đăng: 01:48 30/04/20


Kiều Vân Tiêu đã biết, Cố Sơ sẽ một lòng một dạ yêu người đàn ông này.



Chỉ là anh chưa từng nghĩ rằng đã bao nhiêu năm trôi qua như vậy mà Cố Sơ vẫn còn yêu sâu đậm.



Cố Sơ yên tĩnh nằm đó, mí mắt không còn run rẩy nữa, hình như đã ngủ say. Kiều Vân Tiêu nhìn cô, một lúc sau bèn giơ tay vuốt ve gò má cô. Mí mắt cô chợt run lên, miệng còn lẩm bẩm.



Kiều Vân Tiêu không nghe rõ cô đang nói gì bèn cúi đầu xuống.



Sau khi nghe rõ rồi, sắc mặt anh đờ ra.



Cô đang gọi: Bắc Thâm…



Thanh âm nhỏ xíu, yếu ớt nhưng vẫn có thể vò nát trái tim anh.



Kiều Vân Tiêu nhớ lại những lời hôm nay bố nói với anh lúc ở bệnh viện vào lúc mẹ kéo Cố Sơ ra vườn hoa trò chuyện.



Bố dựa đầu vào giường, hỏi: “Con có dự định gì?”



Anh không hiểu.



Bố thở dài: “Bây giờ Tiểu Sơ đang ở Thượng Hải, là một cơ hội tốt.”



Anh lập tức hiểu ra ý của bố, ngẫm nghĩ rồi nói: “Có những lúc, để lỡ là để mất.”



“Con đang trách bố?”



“Không, con không hề.” Anh trả lời: “Có thể… chỉ là có duyên không có phận.”



“Duyên phận do người ta giành lấy, có bao giờ đợi mà đến được?” Ngữ khí của bố trở nên nặng nề: “Con là con trai của Kiều Trí Viễn này, trong người phải chảy dòng máu loài sói.”



Anh trầm mặc.



“Bố biết cách làm của bố năm xưa rất quá đáng. Hai đứa đã đính hôn rồi, chính tay bố đã chia rẽ hai đứa.” Bố thở dài: “Nhưng chẳng qua người thức thời mới là trang tuấn kiệt, nếu không lúc đó ngay cả nhà họ Kiều chúng ta cũng khó giữ mình.”



“Năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Anh hỏi: “Chẳng phải nhà họ Cố chỉ thiếu hụt nguồn vốn thôi sao?”



Bố nhìn xa xăm: “Nào có đơn giản như vậy.”
Uể oải như một chú mèo.



Lục Bắc Thần chợt cười khẽ, đặt cặp tài liệu qua một bên, cúi xuống, hôn nhẹ lên trán cô.



Cô lẩm bẩm một tiếng.



Ánh mắt anh nhìn cô càng thêm dịu dàng, đặt môi lên sống mũi, rồi lại phủ lên môi cô. Làn môi trong nỗi nhớ, mềm mại mà ngọt ngào.



Ánh trăng rọi chiếu bóng hai con người, bóng người đàn ông trôi nổi, quấn lấy bóng người con gái.



Cố Sơ trong lúc say đã có chút phản ứng, mơ mơ màng màng mở mắt ra, con ngươi xinh đẹp như bọc một tầng lụa mỏng, khiến người đàn ông không thể không phạm tội. Cô nhìn Bắc Thần rất lâu, rồi giơ lên nhưng vồ hụt.



Lục Bắc Thần mỉm cười, khẽ nắm lấy tay cô, áp mắt lên má cô, thì thầm: “Nhân lúc anh không có nhà lại đi uống rượu? Không ngoan.”



Cố Sơ đầu óc choáng váng, gương mặt tuấn tú trước mặt và ký ức chồng khít lên nhau, không có một góc chết nào, phù hợp một trăm phần trăm. Cô liền mỉm cười, nhìn anh và gọi: “Bắc Thâm… Bắc Thâm…”



Ngón tay nhói đau trong khoảnh khắc, là anh đang gia tăng sức mạnh.



Cô làm nũng: “Đau!”



Lục Bắc Thần nhìn cô, buông tay ra, không biết làm cách nào. Cô chủ động ôm lấy cổ anh, càng lúc càng vui mừng: “Bắc Thâm…”



Anh trầm ngâm giây lát rồi cúi đầu đáp lại: “Ừm.”



“Chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau, được không?” Cô cất giọng van nài.



Lục Bắc Thần nhìn sâu vào mắt cô, một lúc sau khẽ nói: “Được.”



Cố Sơ nghe được lời hứa của anh, mắt sáng rực lên, càng ôm anh chặt hơn, dính sát mặt vào ngực anh, cô nói: “Em nhớ anh, em nhớ anh lắm…”



Cô còn chủ động hôn lên môi anh.



Bờ môi anh hơi lạnh nhưng trong khoảnh khắc đã tan chảy dưới sự nhiệt tình này…



~Hết chương 195~