Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 198 : Xương vụn

Ngày đăng: 01:48 30/04/20


Sở dĩ gọi là ‘nát bét’ vì cách thức gây án của hung thủ cực kỳ tàn ác, xương thịt của thi thể tách rời, từng miếng thịt đang nổi

lên bề mặt suối nước nóng, đã bị đun nóng tới mức mất đi màu sắc ban

đầu, xương rời hẳn ra, thậm chí vụn vặt không sao tả nổi.Chiếc xe đi thẳng một mạch, xuyên qua thành phố phồn hoa, vượt qua ngoại ô

hoang vắng. Gần bốn tiếng đồng hồ, mí mắt Cố Sơ giật liên tục, không hề

nghỉ ngơi. Lục Bắc Thần lái xe, ngoại trừ lúc nhận điện thoại là cất

tiếng nói, ngoài ra anh đều trầm mặc. Nhìn từ góc độ của Cố Sơ, bề ngoài trông anh bình tĩnh, thực chất là nghiêm nghị, bờ môi mỏng hơi mím lại

luôn khắc họa một đường nét sắc bén.



Cố Sơ từ đầu tới cuối không lên tiếng quấy rầy, cô sợ làm phiền anh tư duy. Thêm nữa, cô cũng mơ hồ nảy sinh một sự cảnh giác khác thường, luôn có linh cảm đây

sẽ là một vụ án khiến người ta phải lạnh gáy, thế nên cô nhân lúc đang

đi trên đường, không ngừng tự cổ vũ bản thân. Đây là lần đầu tiên cô

cùng Lục Bắc Thần tới hiện trường vụ án, cô không thể mất mặt được.



Lại đi thêm khoảng mười mấy phút nữa, cuối cùng Lục Bắc Thần cũng dừng xe,

Cố Sơ xuống xe ngay sau anh. Trước mặt, cách đó không xa là một rừng

thủy sam rộng lớn, tự do sinh trưởng giữa đất trời, độ cao của mỗi cây

hầu như đều từ bốn đến năm mét, đều tăm tắp, tán cây rộng mà tròn, thân

cây sau khi tuốt đi lớp ngoài màu nâu nhạt, giờ đã hoàn toàn trơn nhẵn.

Cây nào cũng kết đầy những quả bốn góc dạng quả thông, còn chưa chín

hẳn, rủ xuống xanh um.



Cô ngẩng đầu lên nhìn, ánh

tịch dương phía đường chân trời đã trở nên ảm đạm, kéo lê chiếc đuôi

cuối cùng, dần dần núp vào những kẽ lá thủy sam, tia sáng cuối cùng cũng sắp bị nuốt mất. Nơi đây không chỉ có xe của mình Lục Bắc Thần, còn có

xe của nhân viên cảnh sát, khoảng bảy, tám chiếc đỗ ở lối vào rừng thủy

sam.



Gió đêm thổi qua.



Cố Sơ bất chợt rùng mình, còn chưa tới hiện trường, dường như đã ngửi thấy mùi máu tanh.



Do tâm lý tác động thôi, cô tự cảnh cáo bản thân.



Lục Bắc Thần đi phía trước dừng bước nhìn cô, hỏi: “Có sợ không?”



Cô lắc đầu.



Đùa sao? Đến nước này rồi có sợ cũng không được lên tiếng, cái trò cứng miệng này cô vẫn khá sở trường.



Lục Bắc Thần không nói thêm gì nhiều, giơ tay về phía cô. Một cái bóng hơi

tối hắt lên lòng bàn tay rộng lớn của anh, an toàn, ấm áp, mặc dù đây là bàn tay sắp sửa cầm dao giải phẫu bóc tách sự thật. Cố Sơ bất giác nắm

lấy tay anh. Anh thu chặt lại, dẫn cô cùng đi vào trong.



Dưới chân mềm nhũn, là lớp đất thông lá cây bao năm tích tụ thành, thi

thoảng cũng có luồng khí mát rượi tràn vào phổi, là mùi hương nhạt nhòa

trên người anh. Cảm giác bất an của cô được luồng khí ấy xoa dịu. Cô

hỏi: “Em cần phải làm gì?”
La Trì bước

lên, sắc mặt bực bội, châm một điếu thuốc, rít mạnh một hơi, cố gắng xua tan thứ mùi đang tản mát trong không khí rồi nói: “Bà nó chứ, mày muốn

giết người thì giết văn minh một chút cho tao. Cậu nhìn mà xem, cả suối

nước nóng toàn là thịt với xương, nhất là xương, chẳng còn một mảnh nào

hoàn chỉnh cả, mẹ nó, toàn là vụn. Cả dòng suối lớn thế này đã vớt hai

tiếng đồng hồ rồi.”



Lục Bắc Thần dường như đã quá

quen với những cảnh này, sắc mặt vẫn rất bình thản. Đợi La Trì trút giận xong, anh nói nhẹ nhàng: “Có thể làm bút lục khám nghiệm tử thi rồi,

bảo người của cậu tốt nhất hãy vớt tỉ mỉ một chút, đừng lãng phí thời

gian của tôi.”



“Ai dám chuốc phiền phức cho cậu chứ.” La Trì than vãn một tiếng sau đó nhìn sang Cố Sơ: “Cô sao rồi?”



Cố Sơ gật đầu, vừa định nói không sao thì cảm thấy giống như có thứ gì trào ngược lên, vội ôm miệng chạy qua một bên.



“Sao cậu nhẫn tâm đưa cô ấy tới mấy nơi này?” La Trì nhìn Cố Sơ đang bám lấy mấy cây thủy sam gần đó, nôn thốc nôn tháo, lắc đầu thở dài: “Đừng nói

là cô ấy, tôi nhìn còn chẳng chịu nổi.”



“Ai cũng có

lần đầu tiên thôi.” Ngữ khí của Lục Bắc Thần rất nhạt, lúc nói anh nhìn

về phía Cố Sơ, con ngươi bình thản, không một gợn sóng.



“Lòng dạ sắt đá.” La Trì đau lòng thay Cố Sơ.



“Xác định thân phận thi thể rồi chứ?” Lục Bắc Thần hỏi.



La Trì thở dài, chỉ tay: “Đã bị cắt vụn đến thế này rồi muốn xác nhận cũng rất tốn công. Người báo án là một cặp tình nhân, chắc chắn là định tới

đây tắm uyên ương, không ngờ lại đụng ngay xác chết. Chúng tôi đã khoanh vùng nạn nhân bước đầu nhưng tôi luôn cảm thấy thân phận của nạn nhân

có vấn đề.”



Lục Bắc Thần nhìn về phía nhân viên vớt xác gần đó, không nói gì.



Có người gọi La Trì.



Bên đó đã lấy xong lời khai của cặp tình nhân, La Trì đi tới làm công việc

cuối cùng. Họ bị dọa không hề nhẹ, cô gái vẫn đang phải ngồi trong xe

cấp cứu ổn định lại tinh thần, sắc mặt chàng trai cũng tái nhợt, còn

đang run lập cập.



Ngoại trừ việc lấy khẩu cung, La Trì còn rất nhiều công việc.



Ngoài trời lại có suối nước nóng hoang dã không có dấu vết của con người, phạm vi thăm dò hiện trường lại càng rộng hơn…



~Hết chương 198~