Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc
Chương 200 : Không sợ mất mặt, chỉ cần đừng mất mạng
Ngày đăng: 01:48 30/04/20
Tất cả mọi thứ hình như đều đứng hình.
Ngữ Cảnh vốn định tiến lên báo cáo công việc bỗng chốc sững người, một tay vẫn đang đờ ra giữa không trung, cái miệng há cực lớn, nhìn cảnh tượng trước mắt. La Trì đang gọi điện thoại, sau khi nghe thấy tiếng hét kinh hoàng của mọi người bèn quay đầu lại nhìn, cũng sửng sốt, bỗng quên luôn cả việc gọi điện. Còn các nhân viên cảnh sát và các nhân viên khám nghiệm hiện trường khác toàn bộ đều bàng hoàng, đồng loạt nhìn hết về bên này.
Ngay cả Lục Bắc Thần vốn quen bình thản, giỏi kiềm chế cũng cứng đờ người.
Chỉ có Cố Sơ ở trạng thái động, bám chặt vào người anh như một con rái cá, khẩu trang đã không còn tác dụng gì nữa, một bên treo bên tai, một bên thả rơi tự do, còn đang đung đưa qua lại cùng hành động nôn mửa của cô.
Cả chiếc áo blouse sạch bong của Lục Bắc Thần cứ thế bị hủy hoại.
Trước ngực, cánh tay, vạt áo, thậm chí là cổ áo đều bị trận nôn 360 độ của Cố Sơ khiến cho người ngoài không dám nhìn thẳng.
Nhưng mà anh hoàn hồn trở lại nhanh hơn những người khác, một tay ôm lấy Cố Sơ không ngừng nôn thốc nôn tháo, quay đầu nhìn về phía Ngữ Cảnh: “Cậu qua đây.”
Lúc này Ngữ Cảnh mới ngớ ra, vội vàng tiến lên, trong bụng đoán chắc sẽ phải giúp Lục Bắc Thần tiếp nhận ‘củ khoai lang nóng’ Cố Sơ này rồi. Rồi cậu ta lại xoay chuyển suy nghĩ, chuyển qua lo lắng sâu sắc cho tiền đồ của Cố Sơ, nôn vào người một giáo sư Lục người khác còn không dám đắc tội, anh liệu có giữ cô lại không?
“Giáo sư Lục, tôi lập tức đưa cô ấy…”
“Ở đây giám sát, nhớ kỹ, tôi cần toàn bộ xương cốt.” Lục Bắc Thần bình tĩnh dặn dò công việc. Trong lòng anh, Cố Sơ vẫn còn đang nôn.
“Dạ? À…” Ngữ Cảnh vội vàng gật đầu rồi lại nhìn sang Cố Sơ, đúng lúc cô lại phun thêm một miếng vào người Lục Bắc Thần, khiến Ngữ Cảnh nhìn cũng thấy thảm không sao tả xiết. Cậu ta hắng giọng: “Thế thưa giáo sư, quần áo của anh…”
“Cởi áo của cậu ra.”
Ngữ Cảnh sững người, rất lâu sau mới hiểu ra, vội vàng cởi chiếc áo blouse của mình. Lục Bắc Thần đón lấy nhưng lại thay cho Cố Sơ, ném cho Ngữ Cảnh chiếc áo cũng dính bẩn trên người cô.
La Trì cũng đã tỉnh táo lại khỏi cơn sốc, bước lên nở nụ cười gian xảo: “Tôi nói đúng chưa, làm gì có ai ép người như cậu? Cho dù hôm nay cậu có đem theo một bác sỹ ngoại khoa với mười mấy năm kinh nghiệm lâm sàng cũng nôn mửa.”
Lục Bắc Thần nhận ra vẻ cười cợt của anh ấy, thản nhiên nói: “Cử một tài xế cho tôi.”
“Lần đầu tiên anh tiếp xúc với hiện trường cũng vậy ư?” Cố Sơ chỉ muốn tìm một sự cân bằng tâm lý.
Nụ cười mỉm trên môi Lục Bắc Thần đóng băng trong giây lát, cảnh tượng máu và thịt lẫn lộn bỗng hiện lên trong đầu anh, như một chiếc kim bất ngờ đâm anh đau nhói, ánh mắt chợt tối đi.
“Bắc Thần?” Cố Sơ ghé sát lại gọi anh.
“Cũng tạm.” Ánh mắt Lục Bắc Thần dừng trên gương mặt cô rất tự nhiên, nụ cười lan vào tận đáy mắt.
Một vẻ mặt nhẹ nhàng như gió giống như biểu cảm của anh chưa từng thay đổi. Nhưng Cố Sơ ban nãy nhìn thấy rất rõ ràng, tuyệt đối không phải cô hoa mắt, ánh mắt anh ánh lên chút lạnh lẽo, chỉ là nó lướt qua rất nhanh nhưng nhất định là sự thật.
“Em còn kiên trì được không?” Lục Bắc Thần thấy cô cứ nhìn mình chằm chằm, nụ cười càng thêm đậm, sát lại gần cô hỏi.
Môi của hai người rất gần nhau, hơi thở quấn bện sít sao.
“Ừm.” Cô cảm thấy trong đôi mắt anh có thứ gì mê hoặc cứ dụ dỗ cô. Cô bất giác gần anh hơn, rồi nhớ lại hành vi của mình tối qua, tình yêu dành cho anh càng thêm mãnh liệt, cô ôm lây cổ anh, nép vào lòng anh: “Sau này em sẽ không khiến anh mất mặt nữa.”
Anh cười khẽ, giơ một tay ra xoa đầu cô: “Mất mặt không đáng sợ, chỉ cần không mất mạng là được.”
Cô ngẩng lên nhìn anh.
“Tại anh sốt ruột quá rồi.” Lục Bắc Thần không cười nữa, ánh mắt dần trầm tĩnh lại, giơ tay quyến luyến phác họa đôi mày xinh đẹp của cô: “Hoặc anh nên nghĩ tới chuyện để em tiến dần từng bước một.”
“Em làm được mà.” Cố Sơ cố chấp nói một câu, sau đó càng ôm anh chặt hơn: “Cứ dạy em theo cách của anh đi, chỉ cần là anh dạy em, em nhất định sẽ học được.”
Lục Bắc Thần cười khẽ, giơ tay phải lên, vừa chạm vào tóc cô, cả bàn tay anh bỗng run lên. Nụ cười đóng băng nơi khóe môi, anh nhìn chằm chằm bàn tay phải của mình, tay lại run lên lần nữa, không thể kiểm soát được. Sắc mặt anh lặng lẽ chuyển lạnh. Anh đột ngột nắm chặt tay lại, rồi thả ra như vậy mới làm dịu đi phần nào…
~Hết chương 200~