Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc
Chương 204 : Thế giới không thể hòa nhập
Ngày đăng: 01:48 30/04/20
Theo như Ngữ Cảnh nói, đây là toàn bộ xương trong suối nước nóng. Sau khi rút cạn nước, chính cậu ấy đã đích thân đi xuống, chỉ muốn lật lên từng khe đá, không bỏ qua một mét nào có khả năng ẩn giấu mới thu thập được toàn bộ về đây, mất trọn cả một buổi tối, sau khi trời sáng cậu ấy lại xuống suối xác nhận lần cuối cùng, lần xác nhận này lại tiêu tốn cả một buổi sáng. Việc này khiến điểm ấn tượng của Cố Sơ dành cho Ngữ Cảnh lại tăng thêm không ít. Đừng thấy cậu ấy còn trẻ tuổi nhưng làm việc ổn thỏa, đáng tin cậy, tốt hơn rất nhiều những thanh niên nóng nảy, hấp tấp.
Rất hiếm khi có pháp y mang xương cốt phát hiện được ở hiện trường về phòng thực nghiệm của mình, nhất lại là một chuyên gia được mời từ nước ngoài về như Lục Bắc Thần, phá lệ được như vậy có thể thấy tính nghiêm trọng của vụ án. Điều càng khiến Cố Sơ thấy khó hiểu hơn là rõ ràng Lục Bắc Thần đã có ý định nhận vụ án này vậy thì những vụ án mà anh lựa chọn tính chất chắc chắn rất thảm khốc.
Phan An cả người mặc áo trắng ‘bay’ tới, nói: “Ngữ Cảnh, có lẽ tôi có thể giúp cậu.”
Ngữ Cảnh vừa nghe, đôi mắt ầng ậng nước lập tức ánh lên những tia sáng kỳ vọng. Cậu ấy đẩy đẩy gọng kính, ngây ngô hỏi: “Thật ạ?”
“Tôi có thể ăn giúp cậu bữa cơm tối nay, nghe người giúp việc nhà cậu nói rồi, bữa tối nay cực kỳ thịnh soạn.” Phan An từ tốn nói, rồi kéo tay Ngư Khương: “Cô cũng có thể đi cùng tôi, ăn xong tôi đưa cô về.”
“Ý này hay đấy.” Ngư Khương cười tươi rói, rồi tiến lên đứng bên cạnh Lục Bắc Thần: “Vic, cùng đi đi.”
Cô ấy chỉ mời Lục Bắc Thần nhưng lại coi Cố Sơ như không khí.
Lục Bắc Thần sắc mặt bình thản, ánh mắt thấm một nụ cười khẽ: “Thích ăn chùa là việc của mấy người, đừng làm ảnh hưởng tới công việc.”
“Cái từ ‘ăn chùa’ nghe mưu mô quá, thực tế là tôi chỉ muốn giúp Ngữ Cảnh giảm bớt lượng mỡ thừa trong người cậu ta thôi.” Phan An vừa nói vừa bắt đầu công việc của mình.
“Xin chân thành cảm ơn.” Ngữ Cảnh lại bắt đầu hí hoáy với bộ xương, còn không quên đả kích lại câu nói của Phan An.
“Tôi muốn tìm được khí quản của tử thi hơn.” Ngữ Khương xen vào một cách rất tự nhiên: “Này, Ngữ Cảnh, cậu chắc chắn mang nó về rồi chứ? Liệu có phải đã làm dây thun nghịch rồi không đấy?”
“Tôi còn muốn làm nó thành ruột cá để buộc chặt cái miệng chị lại.” Ngữ Cảnh trừng mắt với cô ấy.
Lục Bắc Thần chỉ đứng bên cạnh kiểm tra tình hình xương cốt, đối với màn đấu khẩu của họ, anh chỉ cười trừ cho qua.
Lục Bắc Thần vòng tay nhẹ nhàng ôm lấy cô: “Nhưng em vẫn sẽ cảm thấy không thoải mái trong lòng.”
Ngồi sát gần anh, hít lấy mùi hương quen thuộc của anh, sự trống trải trong lòng cô bỗng được lấp đầy một cách kỳ diệu. Cô giơ tay ra ôm chặt lấy anh, áp mặt vào lồng ngực anh và nói: “Nếu anh đã mua nhà thì anh có quyền sắp xếp, em thật sự không giận càng không cảm thấy khó chịu.”
Cô biết một người đàn ông như Lục Bắc Thần thì phòng thực nghiệm chính là chiến trường của anh, là nơi anh dành nhiều thời gian nhất, là nơi anh bỏ nhiều tâm sức và trí tuệ nhất. Anh có thể không quá quan tâm mình sống ở chỗ nào nhưng nhất định sẽ quan tâm phòng thực nghiệm của mình ở vị trí nào. Việc này cũng giống như anh đã đặt thứ bảo bối quý giá nhất của mình tại nhà họ Cố vậy. Cô không những không giận mà còn cảm thấy ấm lòng.
Lục Bắc Thần nâng cằm cô lên, tỉ mỉ quan sát biểu cảm của cô, cố gắng tìm được một chút không vui hay dối lòng của cô. Tư thế này khiến cô càng gần với gương mặt anh hơn, bờ môi anh gần như dính lên trán cô. Cô nhìn gương mặt khiến bao cô gái ngày nhớ đêm mong, cảm giác sợ mất đi càng thêm mãnh liệt, tình yêu trong lòng lại mặc sức dâng tràn. Cô muốn hôn anh.
Thế là cô liền làm theo tâm nguyện của mình.
Cố Sơ chủ động dâng tặng bờ môi đỏ hồng.
Khóe môi anh nhanh chóng chuyển từ cứng đờ sang mềm mại, bàn tay lớn giữ chặt lấy cô. Anh hóa bị động thành chủ động, từ từng nụ hôn phớt dịu dàng chuyển sang đòi hỏi sâu đậm.
Cả người Cố Sơ gần như tan thành nước, mái tóc dày và dài mềm như lụa, từng lọn tóc yểu điệu quấn lấy bắp tay rắn chắc của người đàn ông.
Sự ngoan ngoãn khác thường của cô gái khiến anh khó mà chống cự. Môi anh trượt xuống, tỉ mỉ lan dần ra tận khóe miệng cô rồi xuống cằm…
Hơi thở như những tia nắng bị tán lá che khuất, gần như làm tan chảy trái tim cô.
Cố Sơ cảm thấy nhột, e thẹn chặn đôi môi không ngừng tìm kiếm của anh lại, dưới lòng bàn tay là những sợi râu mới mọc của anh, chọc vào lại càng khiến cô ngứa ngáy…
~Hết chương 204~