Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 235 : Vì sao anh phải ghen?

Ngày đăng: 01:48 30/04/20


“Anh không đoái hoài tới em?” Sau khi nghe xong Lục Bắc Thần hơi nhướng mày rồi nhìn cô như cười như không: “Ừm, được.”



Ừm?



Anh có phản ứng gì vậy? Thế nào gọi là ‘ừm, được’?



Cố Sơ nhìn anh không hiểu.



Lục Bắc Thần bỏ miếng bít tết đã được cắt vuông vắn vào miệng một cách cực kỳ tao nhã rồi nói một câu: “Em nhớ kỹ, cho dù anh bỏ mặc em, em cũng không được phép tới tìm Kiều Vân Tiêu nữa.”



“Anh ghen à?” Cố Sơ cắn dĩa, đôi mắt to tròn sáng lấp lánh, hệt như có ánh đèn pha lê chiếu trên đỉnh đầu.



Lục Bắc Thần ngước mắt nhìn cô: “Lúc ăn cấm được cắn dĩa.”



“Em đâu còn là trẻ con nữa.” Cố Sơ lẩm bẩm.



“Anh chỉ lo em điên điên khùng khùng lên rồi lại phải thấy cảnh máu me.” Anh điềm nhiên nói.



Cố Sơ mím môi, nghiêng đầu nhìn anh: “Này, anh vẫn chưa nói rốt cuộc anh có ghen hay không.”



“Không ghen.” Anh đáp rất dứt khoát: “Không để em đi kiếm cậu ta chỉ vì anh không hy vọng em bị cậu ta liên lụy, ví dụ như chuyện bức ảnh.”



Cô ngẩn ra, lát sau mới hỏi: “Vì sao anh không ghen chứ?”



“Thế vì sao anh phải ghen?” Anh hỏi ngược lại.



Cố Sơ há hốc miệng. Câu hỏi này của anh khiến cô hơi tổn thương đấy. Nói như vậy là anh vốn không quan tâm cô và Kiều Vân Tiêu ra sao phải không? Cô cúi đầu xuống ăn bít tết, không để ý tới anh nữa, trong lòng dâng lên chút chua xót. Lục Bắc Thần ngồi đối diện, nhìn thấy hết biểu cảm của cô, cố nhịn cười rồi hắng giọng nói: “Nếu không gặp phải anh, Kiều Vân Tiêu cũng được coi là ‘xích thố trong loài ngựa, long phụng trong loài người’. Chỉ đáng tiếc, xét về diện mạo, cậu ta không đẹp trai bằng anh, xét về trí tuệ, cậu ta không đấu lại được anh. Nói trắng ra, Kiều Vân Tiêu chỉ là một kẻ bại trận, anh có cần phải ghen không?”



Bình thường lúc ăn cơm anh luôn rất yên lặng, đây cũng được coi như lần nói chuyện nhiều nhất khi ăn cơm của anh. Cố Sơ mặc dù hy vọng lúc ăn anh nói nhiều thêm một chút nhưng câu nói này lọt vào tai cô lại có chút biến chất. Cô ngước lên, trừng mắt lườm anh: “Anh cũng tự mãn quá đấy.”



“Anh thích em gọi đó là tự tin hơn.”



Cố Sơ bĩu môi.



“Em đã là của anh rồi.” Lục Bắc Thần nhìn cô, đáy mắt mỉm cười.



Gò má Cố Sơ nóng bừng, nhịp tim hơi nhanh lên một chút. Anh là bạn trai của cô, cô là bạn gái của anh, sự thừa nhận này thật tuyệt.



“Sơ Sơ.” Anh gọi tên cô.



Cô thích nghe anh gọi cô như vậy, âm điệu trầm mà nhẹ nhàng, hơi thở vòng quanh nơi kẽ răng rồi khe khẽ bật ra khỏi bờ môi mỏng mà gợi cảm của anh, khi tràn vào tai lại trở thành một bản nhạc đẹp nhất. Cô ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt anh, nét mặt anh ôn hòa, nhưng ánh mắt lại có phần nghiêm nghị.



“Em là bạn gái của anh.” Anh nói rất trịnh trọng: “Mặc dù có rất nhiều lời ngọt ngào không phải sở trường của anh nhưng em là người con gái anh thừa nhận. Cho dù có thế nào, anh cũng sẽ không rời xa em. Mong là em có thể hiểu được, anh có thể cho em tự do và không gian mà em muốn, nhưng có những nguyên tắc nhất thiết phải giữ vững. Hãy tin anh, xuất phát điểm của anh chỉ vì muốn tốt cho em. Thế nên em có đùa giỡn, điên cuồng đến mức nào cũng được, tuyệt đối không được rời xa anh, hiểu không?”



Đây là lần nói chuyện nghiêm túc nhất của anh đối với cô kể từ khi anh xác định quan hệ đến nay. Cố Sơ ngẩn ra giây lát rồi lập tức một niềm ngọt ngào dâng lên từ tận đáy lòng. Cảm giác ngọt ngào này từ từ lan rộng, từ đó trở thành cả một biển ngập đầy mật ngọt.



Anh giống một người yêu mang tính tổng hợp hơn.



Có lúc là người yêu, nhiệt tình quyến rũ, có lúc là anh trai, nuông chiều cưng nựng, có lúc lại như một người bố, nghiêm khắc cẩn trọng.



Trước đây, cô luôn cảm thấy anh yêu công việc hơn yêu cô, nhưng nghe những lời Ngư Khương nói rồi cả những lời hôm nay anh nói, cô càng hiểu rõ một điều: Đối với tình yêu, cô có hoang mang, lo lắng thêm nữa cũng chẳng ích gì. Anh có nhịp điệu và chừng mực của mình. Anh là một người đàn ông vừa tự tin và mạnh mẽ như vậy, thế nên khi đối mặt với tình yêu, anh cũng tuyệt đối là người nắm thế chủ động. Đặc điểm của loại người này chính là không dễ thay lòng, và vì vậy khi còn chưa thay lòng, họ sẽ dốc hết sức, âm thầm hy sinh cho tình yêu, làm bao giờ cũng nhiều hơn nói, định sẵn đã yêu là không giải thích. Nhưng một khi thay lòng thì đó cũng nhất định là loại người nhẫn tâm.



Cô rất sợ phải đối mặt với một Lục Bắc Thần tàn nhẫn. Đây chính là nút thắt trong lòng cô, cũng là vấn đề cô ngày đêm lo lắng. Chính vì khi trước cô từng phản bội tình yêu, thế nên tới bây giờ, càng hạnh phúc, bình an cô lại càng căng thẳng.



Nhưng hôm nay lời nói này của Lục Bắc Thần chẳng phải đã cho cô một liều thuốc an thần ư?


“Được.”



Cô lập tức hớn ha hớn hở bổ nhào vào phòng thay đồ.



Cứ như vậy, sự hưng phấn của Cố Sơ được khơi gợi lên, cô thử từng bộ, từng bộ một. Con gái thử quần áo vốn mất nhiều thời gian nhưng anh vẫn kiên nhẫn chờ đợi, không sốt ruột, không gấp gáp, khiến các cô nhân viên nhìn đầy ngưỡng mộ.



“Anh không thể bộ nào cũng nói là đẹp được.” Khi Cố Sơ mặc một bộ mới, một lần nữa nhận được sự khẳng định của anh, bèn lườm anh rồi nói.



Lục Bắc Thần mím môi cười: “Em mặc đẹp thì dĩ nhiên anh phải nói là đẹp rồi.”



“Thế anh cảm thấy bộ nào không hợp với em?” Cố Sơ cố tình hỏi.



Lục Bắc Thầm trầm ngâm giây lát rồi nói: “Đừng mặc quần áo màu lạnh.”



“Em không hợp với tông màu lạnh à?” Cố Sơ phản bác, đầu mày hơi nhíu lại.



“Không phải không thích hợp mà anh thích thấy em mặc quần áo với tông màu ấm hơn.” Lục Bắc Thần đứng dậy, nhân lúc sửa lại cổ áo cho cô, ghé sát mặt xuống: “Màu quần áo màu lạnh sẽ khiến sắc mặt em trông càng thêm nhợt nhạt, người khác sẽ hiểu lầm.”



“Hiểu lầm gì ạ?”



Anh cười khẽ, gần như thì thầm bên tai: “Sẽ hiểu lầm ở trên giường anh thèm muốn đến mức nào.”



“Anh vốn dĩ là…” Cố Sơ nói được một nửa, mặt bỗng đỏ bừng rồi đẩy anh một cái: “Đáng ghét!”



Lục Bắc Thần bật cười, khóe môi rướn lên.



“Sở thích của anh không thể quyết định thay em.” Cố Sơ tuy nói như vậy nhưng vẫn đưa lại mấy bộ màu lạnh cho nhân viên.



Lục Bắc Thần đang định nói thì nghe thấy có người gọi: “Bắc Thần?”



Là giọng con gái, nhẹ nhàng mềm mại.



Cố Sơ sững người, quay đầu lại nhìn. Người bước vào cửa hàng hóa ra là Lâm Gia Duyệt đã lâu không gặp.



Tóc cô ta đã dài hơn một chút, rõ ràng trông càng nữ tính hơn, để lộ ra xương vành tai xinh xắn, chiếc khuyên tai tinh xảo khẽ lấp lánh. Cố Sơ nhận ra chiếc khuyên tai đó. Lâm Gia Duyệt nói là do Lục Bắc Thần tặng cô ta, cô ta thích nhất nên cứ đeo mãi.



Tới tận giờ phút này.



Sắc mặt Lục Bắc Thần không có quá nhiều thay đổi, không kinh ngạc cũng không giống như đã biết trước, chỉ nghe anh lạnh nhạt nói một câu: “Trùng hợp thật.”



“Phải, trùng hợp thật.” Lâm Gia Duyệt tiến tới, ánh mắt dừng lại trên người Cố Sơ, nụ cười dịu dàng: “Tôi vừa từ nước ngoài về, định đi dạo phố cho thảnh thơi, không ngờ lại gặp hai người.”



Chỉ có điều vừa nhìn thoáng qua, Lâm Gia Duyệt bỗng ngẩn ngơ, cảm thấy sắp không nhận ra người con gái trước mặt chính là Cố Sơ nữa.



Cô ta thừa nhận Cố Sơ xinh đẹp, có điều trước đây sắc mặt cô ấy quá nhợt nhạt, khiến người ta ấn tượng sâu sắc nhất là nét buồn thương trong đôi mắt, cả vẻ rụt rè và nhẫn nhịn. Lúc đó trong mắt cô ta, Cố Sơ chỉ như một con chim non bị gãy cánh, dù có đẹp hơn nữa cũng đã là phế nhân. Đàn ông lại gần cô ấy có lẽ đều chỉ vì trông cô ấy tội nghiệp, đáng thương, nhưng lòng thương hại không đồng nghĩa với tình yêu. Cô ta hiểu Lục Bắc Thần dù có lạnh lùng nhường nào cũng vẫn là đàn ông, chỉ cần là đàn ông chắc đều không thể chống cự lại được vẻ mảnh mai của cô ấy.



Nhưng giờ đây, Cố Sơ như biến thành một người khác, có một vẻ đẹp như được thay da đổi thịt. Gương mặt cô ấy trắng trẻo chứ không còn vẻ yếu đuối, nhợt nhạt, trong sắc trắng ấy lại ánh lên nét hồng hào, trong vắt như quả đào mật. Ánh mắt cô ấy sáng trong lấp lánh, ánh lên thần thái dồn ép người ta một cách kỳ lạ. Khi bờ môi anh đào đỏ hồng hơi mím lại có một vẻ gợi cảm khiến đàn ông muốn phạm tội, lại có chút gì nghịch ngợm khiến đàn ông chợt muốn cưng chiều.



Đây… vẫn là Cố Sơ mà cô ta quen biết ư?



Một người phụ nữ đang yêu sự thay đổi dễ nhận thấy nhất chính là ánh mắt và nước da, mà cả hai thứ này Cố Sơ đều có, cộng thêm việc có thể khiến Lục Bắc Thần đích thân đi mua sắm cùng. Xem ra tình cảm của bọn họ đã rất nồng nhiệt rồi.



Cô ấy vì Lục Bắc Thần mà càng ngày càng xinh đẹp, anh cũng vì cô ấy làm những việc thường ngày không thèm làm.



Mặc dù biết phải buông tay nhưng trong lòng Lâm Gia Duyệt vẫn tắc nghẹn đến hoang mang. Lục Bắc Thần chưa từng đối xử với cô ta như vậy, cho dù chỉ có một lần cũng là ảo vọng…